Xã tắc hai phen chồn ngựa đá
Non sông nghìn thuở vững âu vàng
TRẦN NHÂN TÔNG
Lối xưa xe ngựa hồn thu thảo
Nền cũ lâu đài bóng tịch dương
BÀ HUYỆN THANH QUAN
Sự đời thà khuất đôi tròng thịt
Lòng đạo xin tròn một tấm gương
NGUYỄN ĐÌNH CHIỂU
Có thì có tự mảy may
Không thì cả thế gian này cũng không
TỪ ĐẠO HẠNH
Hoa tiếc cũng phải tàn
Nên chưa bông nào nở
NGUYỄN KHUYẾN
Nâng lên sóng biển xô vào chén
Đặt xuống thì trăng lại rót đầy
NGUYỄN NGỌC OÁNH
Muốn làm làn mây trắng
Bay cho chiều bình yên
TRẦN ĐĂNG KHOA
Lòng như đất lặng thầm mơ dấu guốc
Cỏ thanh thiên hoa trắng đợi em về
THẠCH QUỲ
Mộng anh hường, tim môi em bói đỏ
Giàn trầu già khua những át-cơ rơi
LÊ ĐẠT
Những người muôn năm cũ
Hồn ở đâu bây giờ
VŨ ĐÌNH LIÊN
Một mình đàn lạnh dưới trăng
Tiếng kêu chim hạc đóng băng giữa trời
NGUYỄN TRÃI
Cuốc kêu một tiếng xuân đi biệt
Hồn hỡi! Về đi… Thương cố hương
NGUYỄN DU
Tất cả đều qua. Còn lại Con Người…
TỐ HỮU
Cái không mất thường ở trong nước mắt
NGUYỄN ĐÌNH THI
Một cơn gió rùng mình, cành thông rơi tuyết
Tôi rùng mình nghe tháng năm rơi
VŨ QUẦN PHƯƠNG
Tôi nghe xa lắm làn mây trắng
Rời bóng kinh thành lửng thửng đi
TRẦN HUYỀN TRÂN
Núi nghĩ mà xanh cây
Sông buồn mà bạc sóng
TRẦN NHUẬN MINH
Tiếng chim rơi tịch mịch
Nỗi người đi muôn trùng
TRÚC THÔNG
Hoa cứ ngát trong lặng thầm cuối đất
Trăng lại về e ấp nỗi Nguyên tiêu
LỆ THU
Con Người dẫu bị xiềng – vẫn nắm lửa trong tay!
BẰNG VIỆT
Mùa xuân chim én bay đôi
Có người đứng ngóng xa xôi lặng buồn
TRẦN THỊ HUYỀN TRANG
Hạnh phúc chẳng ồn ào như tiếng thầm có thật
Mưa mùa xuân mê hoặc cả kinh thành
KHUẤT BÌNH NGUYÊN
Nếu không có nước mắt người mẹ
Những đứa con làm sao tìm thấy đường về
THANH THẢO
Gió chông chênh mây lùa qua cửa mở
Vịn vào trời giàn giụa một màu xanh
VIỆT PHƯƠNG
Dầm bút đề thơ lên thắng cảnh
Giữ làm nghiên mực cả dòng xuân
PHẠM SƯ MẠNH
Hỏi hoa xin mượn mùi hương
Hỏi trăng xin mượn gương vàng thử soi
NGUYỄN THƯỢNG HIỀN
Lạ thay vừa bén mùi thiền
Mà trăm não với nghìn phiền sạch không.
CHU MẠNH TRINH
Có ai nghe thấy một tiếng vọng
Thì thả con thuyền sang với tôi
TRẦN LÊ VĂN
Gươm báu trả thần, súng thiêng trăng đậu
Vượt nỗi bể dâu thanh lịch vẫn đầy
NGUYỄN HỮU QUÝ
Hãy sống như những con tàu phải lòng muôn hải lý
TRẦN DẦN
Sáng dậy nghe chim run tiếng hót
Mới hay cây lạnh cả đêm dài
YẾN LAN
Khi ta đến gõ lên từng cánh cửa
Thì tin yêu ngay thẳng đón ta vào
NGUYỄN KHOA ĐIỀM
Ai phiêu bạt nơi chân trời góc biển
Có gọi thầm tiếng Việt mỗi đêm khuya?
LƯU QUANG VŨ
Những đám mây đã chở con qua dâu bể cuộc đời
DƯƠNG KIỀU MINH
Trên cánh đồng của tôi mùa ấu thơ đã hết
Những luống rạ khô như một giấc mơ vàng
HỒNG THANH QUANG
Mỗi ngày tôi luyện thành tôi mỗi ngày
PHẠM ĐỨC
Cái buồn là cái làm sao
Đêm nằm đến cả chiêm bao cũng buồn
Á NAM TRẦN TUẤN KHẢI
Cám ơn hoa đã vì ta nở
Thế giới vui từ mỗi lẻ loi
TÔ THÙY YÊN
Giắt lỏng giang sơn vào nửa túi
Rót nghiêng phong nguyệt cạn lưng bầu
NGUYỄN CÔNG TRỨ
Chim nào kêu mỏi ngàn cây
Ngẩn ngơ đôi chiếc ngựa gầy dong xe
NGUYỄN BÍNH
Đêm về khuya. Trăng ngả màu hoa lý
Tiếng gọi đò. Căng chỉ ngang sông
PHÙNG CUNG
Bãi cát vàng thêm, chiều nắng muộn
Áo em thả trắng bến sông đầy
TỪ KẾ TƯỜNG
Thân buông theo gió hồn theo mộng
Sóng biển vào anh với sóng em
TẾ HANH
Một tiếng chim kêu sáng cả rừng
KHƯƠNG HỮU DỤNG
Một màu lá bỗng xanh non
Tìm con mắt lá, gặp con mắt người
NGÔ QUÂN MIỆN
Ôi cái tội của muôn đời thi sĩ
Đem hồn đo cho trời bể sâu thêm
CHẾ LAN VIÊN
Vịn câu hát anh tìm về cội gốc
Chợt thấy mình có lỗi với làng xưa
TRƯƠNG NAM HƯƠNG
Tôi nhìn bè bạn trong đêm
Nếp nhăn của bạn hằn trên trán mình
VĂN LÊ
Có những phút ngã lòng
Tôi vịn câu thơ mà đứng dậy
PHÙNG QUÁN
Anh bất chợt thấy mình đứng đợi
Cánh buồm thơ đầy gió tháng giêng xuân
TRÚC CƯƠNG
Có những lúc cả thế gian lặng lẽ
Ngồi một mình trong nắng ngắm mây cao…
BẾ KIẾN QUỐC
Rất nhiều ngôi sao lung linh trên sóng
Rất nhiều thơ tôi trôi lẫn với hoa vàng
NGUYỄN BÌNH PHƯƠNG
Nếu có kiếp sau, em xin làm bậc cửa
Làm thềm rêu, lặng lẽ đợi chân người
ĐINH THỊ THU VÂN
Mùa thu xa nhau mùa thu rất rộng
Rót bao nhiêu thương nhớ cũng không đầy
TRẦN QUANG QUÝ
Trời đất vốn thênh thang
Ngay cả trên đường hẹp
ĐẶNG HUY GIANG
Ngước nhìn thăm thẳm trời xanh
Mỗi lần khát tự biến thành… giọt mưa
NGUYỄN THỊ HỒNG NGÁT
Cánh hoa sắc một lưỡi dao
Vì yêu tôi cứ cầm vào như không
ĐỒNG ĐỨC BỐN
Sau nghìn thu nữa trên trần thế
Hồn vẫn về trong bóng nguyệt soi
BÍCH KHÊ
Biển Đông vạn dặm giang tay giữ
Đất Việt muôn năm vững trị bình
NGUYỄN BỈNH KHIÊM
Ngẫm xem chỉ có mây không tuổi
Phủ núi non hồng ánh tự do
NGÔ THÌ NHẬM
Hoa dù rộng lượng bao nhiêu
Khó đem may mắn chia đều cho ta
THU NGUYỆT
Miền Trung mỏng và sắc như cật nứa
Chuốt ruột mình thành dải lụa sông Lam.
HOÀNG TRẦN CƯƠNG
Trước mắt, việc đi mãi
Trên đầu già đến rồi
THIỀN SƯ MÃN GIÁC
Bao nhiêu thành quách ngủ rồi
Hồn xưa trong cánh chim trời vẫn bay
QUANG HUY
Thơ thành không dám ngâm cao giọng
Những sợ quanh nhà động gió sương
NGUYỄN DỮ
Đỡ chén lên môi, trăng vụt biến
Chỉ còn bóng người đang dọc ngang
CAO BÁ QUÁT
Có khi nắng chết trong màu lá
Mẹ nhặt về nhen ngọn lửa chiều
NGUYỄN TRỌNG TẠO
Cánh chim vội thế không hay biết
Trái đất sau lưng đã trở mùa
NGÔ QUÂN MIỆN
Thời gian trút xuống dần dà
Một bình êm dịu bao la đất trời
XUÂN DIỆU
Thuyền ai đậu bến sông trăng đó,
Có chở trăng về kịp tối nay?
HÀN MẶC TỬ
Những mùa hoa đại trắng
Tiếng mõ chừng cũng thơm
LÊ THÁI SƠN
Ngoài phố mưa bay xuân bốc rượu
Tấc lòng mong mỏi cháy tê tê
THÂM TÂM
Ta chỉ là chàng trai của núi
Ta chỉ nói lời cho quả sai
DƯƠNG THUẤN
Chân nhang lấm láp tro tàn
Xăm xăm bóng mẹ trần gian thuở nào.
NGUYỄN DUY
Con đường ta đã dạo chơi
Xin đừng đi với một người khác em
PHAN THỊ THANH NHÀN
Ba vạn quyển vàng vô dụng cả
Yêu dân chẳng trót, bạc phơ đầu
TRẦN NGUYÊN ĐÁN
Ngày ngắn, đêm dài, đêm lại sáng
Đêm qua, ai có bạc đầu không?
TẢN ĐÀ
Đáy đĩa mùa đi nhịp hải hà
NGUYỄN XUÂN SANH
Tôi hát năm canh thành đêm lục bát
Thức theo trăng mới biết sông dài
LÊ ĐÌNH CÁNH
Mây đi vắng trời xanh buồn rộng rãi
Sông im dòng đọng nắng đứng không trôi
ANH THƠ
Vần thơ của Bác, vần thơ thép
Mà vẫn mênh mông bát ngát tình
HOÀNG TRUNG THÔNG
Tôi quen nước sẫm bao giờ
Thương đôi thuyền mộc biết chờ đợi nhau
PHAN CUNG VIỆT
Để nối liền các biên giới của lòng người
Tôi tin con người có thể tìm ra mẫu số chung hy vọng
LÊ VĂN NGĂN
Tạm biệt nhé với chiếc hôn thầm lặng
Anh trở về hoá đá phía bên kia.
THU BỒN
Ngồi bên suối để ta còn róc rách
Cúi xuống soi gương chẳng gặp tóc xanh mình
CHIM TRẮNG
Hà Nội biết mình đẹp cho tất cả
Viên gạch ngàn năm vẫn cứ hồng
LÊ ÁI SIÊM
Có ông lão buông cần tre lặng lẽ
Câu suốt mùa thu hóa tượng buồn
NGUYỄN ĐỨC MẬU
Từ thuở mang gươm đi mở cõi
Trời Nam thương nhớ đất Thăng Long
HUỲNH VĂN NGHỆ
Mắt trừng gửi mộng qua biên giới
Đêm mơ Hà Nội dáng kiều thơm
QUANG DŨNG
Người xa phơ phất hồn lau gió
Thổi trắng chân đồi như khói qua
HOÀNG HỮU
Mặt đất thương bàn chân cuốc bộ
Mọc hàng cây để trò chuyện cùng người
ANH NGỌC
Hà Nội đêm buốt tê
Mái buồn nghe sấu rụng
CHÍNH HỮU
Anh là con sông chảy trước nhà em
Em có nghe tiếng sóng vỗ ngày đêm
LÊ ANH XUÂN
Nước mắt trên hoa lối cũ
Mùi hương trong nệm đêm thâu
HỒ XUÂN HƯƠNG
Giặc tan muôn thuở thăng bình
Bởi đâu đất hiểm cốt mình đức cao
TRƯƠNG HÁN SIÊU
Hạnh phúc cháy như ngọn đèn hạt đỗ
Anh khum tay che gió tự trăm chiều
CAO XUÂN SƠN
Nếu không yêu mặt đất
Trên trời mây không bay
NGUYỄN TẤN VIỆT
Mẹ nuôi ngọn lửa trong hầm
Để khi khôn lớn con cầm trên tay
XUÂN QUỲNH
Sóng trắng xoá vỗ vào bờ nhè nhẹ
Ta mặn lắm rồi người không hiểu ta sao
LÂM THỊ MỸ DẠ
100. Sóng lừng lững quất vào bờ không ngớt
Đâu phải lúc nào biển cũng hát tình ca
NGUYỄN TRỌNG TÍN