Đà Nẵng, cảm nhận những lúc đi xa
1.
Những lúc đi xa tôi nhớ về Đà Nẵng
nhớ những ngày hè biển Mỹ Khê bồng bềnh con sóng
những ngày đông mây oằn núi Sơn Trà
đêm Bà Nà nhìn hoa đăng dưới phố
nhớ Hải Vân hồn mãi bay về
nhớ một lần mắt biếc em hỏi tôi
long nữ về trời thì chàng trai ngày nay có đợi
tôi bảo em sông Hàn còn đó
và em nhìn tôi đôi mắt Tiên Sa
tôi nhớ con đò trong ký ức
nhớ những ngôi nhà mới xây và con đường lát gạch
nhớ chiếc lá bàng rơi cho một tứ thơ bay
tôi nhớ về em bé có đôi mắt sao mỗi sớm mai tôi gặp
nhớ quán nhỏ bên đường những buổi chiều nhập nhoạng
nhớ Vọng Hải Đài nhìn biển xanh Non Nước
nhớ cây cầu nối đôi bờ thành phố
nhớ dáng những con tàu trên sóng biếc Vũng Thùng
ông khóa Triệu nếu sống đến bây giờ chắc sẽ không đứng bên ni sông
Hàn ngó qua bên tê Hà Thân mà chạnh lòng thấy nước
xanh xanh như tàu lá
và người mẹ ở ngã ba sông sẽ thôi hát ru con bằng câu hát
buồn : “chim kêu miếu một gà gáy giếng đôi”
dù còn nhiều những cuộc đời lam lũ
Đà Nẵng đang từng ngày rạng đông
2.
Tôi nhớ bài thơ tôi viết dưới vòm cây sao đen xanh thắm
trong sớm mai mênh mang nỗi nhớ bản tình ca em
hát tặng tôi ngày mới lớn
nhớ giọt mát thương sao từ bàn tay bạn
trong cơn sốt hành hạ trắng đêm thuở tuổi tôi mười bốn
nhớ dáng vợ tôi tảo tần sớm hôm
nhớ tiếng khóc đầu đời và những bước đi chập chững
của các con tôi
3.
Có người bảo Đà Nẵng như mũi tên lao ra biển Đông
có người bảo Đà Nẵng là nơi đặt đôi vai của chiếc đòn gánh
miền Trung
có người bảo… đơn giản với một người lam làm như tôi, Đà Nẵng
là thành phố tôi sống từ thuở bé thơ, như quê hương, là nơi vợ con và thật nhiều bạn bè, người tôi thương mến gắn bó cuộc đời
nơi tâm hồn tôi yêu dấu
những lúc đi xa hằng tha thiết nhớ về.
Bùi Xuân
Ẩn dụ mưa
Thơ
Nhà Xuất Bản Hội Nhà Văn