Nhà thơ Lê Hưng Tiến
TIẾNG NÓI TỪ LỖ THỦNG
Những ngày không ngủ được
Tôi sợ trái tim đất vỡ hoang
Ly cà phê không biết thở
Rượu bia đổ không vào bể
Những tuyến đường không phố
Bạn bè lạc lỏng trong địa hạt chữ nghĩa
Tiếng nói rỗng từ rỗng ngữ
Vắt vẻo phần tinh khiết của cô đơn
Khi bài thơ mở giọng
Tôi sợ trái tim đất vỡ hoang
Khi bài thơ mở giọng
Những bạn bè không biết tiếng nói từ lỗ thủng
Vá víu từng tháng ngày vụn vỡ
Khi bài thơ mở giọng
Những con chữ bắt đầu cô đơn
Khi bài thơ mở giọng
Ngọn lửa tắt mùa sáng
Những ngày thức không tồn tại
Tôi sợ trái tim đất vỡ hoang
CĂN TRỌ NHỎ VỚI CÂY ĐÀN PIANO CŨ
Tôi hái cô đơn trên từng ngón phím piano tơ ngẫu
Âm thanh vỡ vụn rơi từng khối đá trắng dã
Những ngọn nắng săm soi vào khu cấm vận không gian
Những nốt nhạc cũng săm soi vào khu bảo tồn trí tưởng
Ánh sáng bắt đầu thủng thỉnh trong căn trọ cất giấu nhiều đáy hồn tận
Khi mười đầu ngón phím piano chảy máu
Mặt trời rụng từng trái tim đau
Thời đại mới bắt đầu săm soi vào vùng kín của nhiều thế kỷ trước
Chất vấn những vết sẹo trinh nguyên
Chất vấn bản thể và tính thể
Chất vấn tâm linh
Chất vấn dòng Magma xáo trộn lẫn lộn nhiều không gian thế kỷ
Chất vấn những tên tuổi dám đánh đổi thời đại mới này
Vivaldi, Bach, Mozart, Beethoven, Tchaikovky, Wagner, Haydn, Brahms, Schubert, Schumann, Glinka,…
Căn trọ nhỏ với nhiều cái tên bí mật vỡ vọng
Những ngón phím piano đan luồng ánh sáng
Thêu thùa cô đơn
Thêu thùa tội thấu cảm
Thêu thùa những ngõ ngách thời đại mang váy vó phố phó xẩm mặt
Thêu thùa những ý tưởng nhảy lò cò trong khu bảo tàng tiếng nói
Thêu thùa những cái tên cái tuổi làm mắt ướt khao mùa
Nhà thơ Lê Hưng Tiến ( bên trái) cùng Nhà thơ Nguyễn Quang Thiều.
NHỮNG NGÔI NHÀ NẰM DƯỚI ĐƯỜNG RAY XE LỬA
Âm vọng mỗi lúc động hưởng hơn
Không có chỗ thầm thì cho ngọn gió ướt mềm
Và lời nói khống cũng không còn lưu trú trong bảo tồn ngữ nghĩa
Những ngôi nhà và có thể những ngôi làng
Kéo vận thời thành cả đám mây mưa
Treo ngược những không gian xưa
Bằng đôi mắt cuốc đồng phục ngày đêm đi cày ánh sang
Bao thế kỷ và cũng nhiều thập niên ở đó
Trên ngôi mộ gió và mộ phần có lúc không bận đồng phục
Những nghi lễ hay những tôn giáo khác
Thực hành ánh sáng
Thực hành các vòng kim cô đa mang khổ hạnh
Thực hành bản thể
Có khi thực hành thú hoang bụi bờ trôi dạt trên sông trụi trần
Và cũng có khi thực hành cái hành thực của thực hành
Nhưng tất cả chỉ băng qua đôi mắt tàu có số và những đường ray xe lửa không số
Âm vọng mỗi lúc động hưởng hơn
Những người nông dân chôn lòng đất vào nhiều thế kỷ và nhiều thập niên trước
Thậm thịch thậm thịch lối cỏ không dấu
Thậm thịch thậm thịch bước chân trần của gió
Thậm thịch thậm thịch bước chân mưa của phù thế hay của quái nắng
Thậm thịch thậm thịch những phế tích vàng son
Nhưng tất cả chỉ băng qua đôi mắt tàu có số và những đường ray xe lửa không số
Ký ức trẩy mùa
Thời gian loang vết trên mặt sông đau
Những lưu vực không lưu trú ký sinh để phóng sinh mặt trời
Lòng người mỗi lúc khôn lớn
Những ngôi nhà nhỏ lại
Những đường ray xe lửa nhỏ lại
Những đôi mắt tàu nhỏ lại
Nhưng nơi lưu trú bảo tồn tiếng nói và ký ức xanh ngữ nghĩa
Khôn lớn như lòng người mở hương mở đất
ĐÀ LẠT CÁNH VẪY
Những con đường trải dài ý tưởng mây bay
Những đồi dốc không làm ngực núi to hơn
Những tầng không đêm lỗ chỗ hoa đèn chấp chới
Và những ngày tươi đổ sáng vào đôi mắt ướt
Tôi lặng bước vào thị trường nhớ
Nhớ xanh xưa bờ môi nợ chiếc hôn mặt trời
Mặt người đo đỏ lạc lối thung dung
Vó ngựa về thiếu cánh vẫy của ban mai
Giờ tôi trở lại những gì được mất
Những bước cỏ lặn mình trong xanh thắm
Cất công hoài những ngây dại mưng mủ
Thời gian đổ vào bình thủy tinh không khiết
Tôi giờ đây. Và Đà Lạt giờ kia
Hai ngữ cảnh chăm chăm mùa đỏ ức
Bên này khoảnh trống đánh thùng thịch ngực núi
Bên kia lũng nhớ thủng một lỗ cơ thể chọc trời
Nhà thơ Lê Hưng Tiến và Nhà văn Nguyễn Ngọc Tư.
NHỮNG NGÀY TÔI KHÔNG LÀM THƠ
Những ngày tôi không làm thơ
Phố phường chật chội ký ức
Tiếng quang gánh
Nhiều dãy hàng rong
Và người bán vé số dạo
Vô cảm trước ban mai sám hối
Những ngày tôi không làm thơ
Hà Nội mất nhiều không gian phố phó sẫm mặt
Huế chẳng còn vàng son thành quách
Đà Nẵng chưa lớn được thời đại
Hội An hoang phế từng lớp lớp trầm tích thời gian
Ninh Thuận bắt đầu ngã sang màu mắt hoen cay
Còn Sài gòn lại đói thèm tiếng người
…
Những ngày tôi không làm thơ
Lòng đất thoi thóp từng bước chân mở
Bàn tay thiếu ngón mặt trời điểm chỉ
Cơ thể thủng nhiều lỗ tồn tại của tế bào thời gian
Những ngày tôi không làm thơ
Những con chữ í ới gọi mùa nghi lễ
Gội sạch giêng hai
Đòi tẩy trần tôn giáo mới
Những ngày tôi không làm thơ
Trang giấy trắng nhàu nát các chữ Cái La-tinh vỡ đầu vỡ mắt
Những ngày tôi không làm thơ
Trang giấy trắng làm vỡ tiếng Việt tiếng nói từ đáy không
Những ngày tôi không làm thơ
Trang giấy trắng đã khép lại một đời sống khác
Những ngày tôi không làm thơ
Là những ngày lịch sử trầm tích trên từng trang giấy trắng
Viết tại Huế, sáng 1.1.2023
NGÕ HẦU HẦU NGÕ
Ngõ hầu của gió
từ khi ban mai tỏa khói
một tòa sen bỏ ngỏ cái đêm đêm
ngõ hầu của hoa
từ khi ban sơ tỏa chiết
cái đẹp bỏ ngỏ một tòa sen
ngõ hầu của cái đẹp
từ khi cái cọn nước rơm vạ đá
bất chợt làm khoảng trắng rơi rơi
ngõ hầu của khoảng trắng
từ khi cửa mình chảy máu phần hồn
vui buồn có cánh bay bay
ngõ hầu của ngõ hầu
vòng vòng chùm ba chùm bốn tiết tấu lòng người
từ khi dâm dấp sự nhanh chậm ý tưởng