Măng Đen – Nơi tôi đã đến – Tản văn Nguyễn Thị Vân Ngà

Măng Đen - Nơi tôi đã đến - Tản văn Nguyễn Thị Vân Ngà
Nhà thơ Nguyễn Thị Vân Ngà

MĂNG ĐEN – NƠI TÔI ĐÃ ĐẾN

Tản văn: Nguyễn Thị Vân Ngà

Tôi đến Tây nguyên dịp này vào đầu thu, những vạt cây hoa dã quỳ đang chắt chiu hết sức bình sinh để ươm nụ cho vài tháng nữa lại bung mình một mùa toả sắc khoe hương. Mùa cây là thế, mùa người cũng trải qua hai phần của một năm đủ đến võ vàng, cũng đủ để thơ mộng gom những dải mây kia buộc vào nỗi nhớ một sáng, một chiều Măng Đen.

Ngược con đèo Violac ước tính chừng 50 km thuộc địa phận vùng núi Quảng Ngãi, tôi đưa mắt tìm màu hoa violet mà tôi từng xao xuyến thời mới lớn, giơ trên các dải đồi chỉ còn màu tím hoang hoải đó ghim hình trong truyền thuyết hay còn đợi vào mùa nào khác chăng?.

Trong một trưa cái nắng cuối thu vắt mình trên từng khúc cua tay áo, xe đoàn chúng tôi đi qua từng vạt rừng nguyên sinh, từng đồi sắn( trong nam gọi củ mì) sum súp búp non nâu đỏ chúm chím đáng yêu lạ. Violac với vẻ đẹp vừa huyền ảo nên thơ, vừa bí hiểm khôn lường cho người lần đầu đặt chân tới nơi đây. Xe chạy lên đèo tôi hình dung như đang đi trên đỉnh Mã Pì Lèng, chỉ khác là nơi đây đèo đất nhiều hơn đèo đá tai mèo lởm chởm của Hà Giang. Xe ngược đèo giữa trưa. Anh chị em chúng tôi đã đặt chân tới đỉnh bằng Măng Đen có độ cao 1300m so với mực nước biển, buôn Tà Ê xã Pờ Ê, huyện Kon plong xưa tôi chỉ được xem trong các phim tài liệu và một số hình ảnh xen kẽ trong các phim đồng bào Tây Nguyên được chiếu trong các bãi rạp phim màn ảnh rộng vào thập niên 70-80 mà trẻ con chúng tôi thời đó có nhiệm vụ mang ghế ra bãi phim để xếp chỗ từ khi hoàng hôn đang xuống để buổi tối cả nhà háo hức ăn tối xong là chen chân chen người vào chỗ đã xí phần xem các bác các chú đeo khố thổ cẩm,người đen trùng trục cưỡi voi. Đến vùng đất này giờ hoàn toàn không còn hình ảnh trong tiềm thức nữa, những nhà hàng, khách sạn, các ngôi biệt thự và các Resot được xây dựng bám theo các trục các con lộ phục vụ khách lữ hành được đến nơi đây. Đức Mẹ vẫn giữ được màu xanh của núi rừng, giữ được cái không khí mát dịu như Đà Lạt, Sapa, Tam Đảo, Phai Khao…nương dưỡng món quà thiên nhiên ban tặng cho loài người là không thay đổi. Phải chăng là điểm phân chia thời tiết giữa vùng Đông Trường Sơn và Tây Trường Sơn nên thiên nhiên ban tặng cho vùng đất này một khí hậu quanh năm mát dịu ôn hoà để dành cho con người mọi miền hội tụ về đây nghỉ dưỡng, an hoà trời mây.

Bao đêm mơ tới nơi đây
Được hoà quyện bởi trời mây êm đềm
Kon Tum như miếng trầu têm
Cuộn vào nỗi nhớ hun thêm tháng ngày.

Anh chị em chúng tôi được tỉnh uỷ bố trí cho nghỉ ở Homestay T&T Măng Đen, có lẽ nơi này cũng là nơi nghỉ thanh lịch nhất ở vùng này bởi tôi nhìn những thương hiệu các xe và những người khách nghỉ thì đoán chủ nhà vậy.

Ăn trưa xong mấy chị em chúng tôi như những con bướm vàng la đà trên vườn xuân để tranh thủ có được nhưng thước phim của vùng đất Ba zan này mang về làm kỷ niệm cho chuyến đi, buổi chiều xe đưa anh chị em đi thăm Hồ Dak De, thăm rừng thông Măng Đen như món quà tặng của đại ngàn cùng không quên đến dâng lễ vật tới Đức Mẹ Sầu Bi Măng Đen cho kịp hết buổi chiều, như một linh ứng kì lạ hoà quyện tâm giao và trời đất. Chị em chúng tôi vừa kịp thỉnh cầu xong thì một cơn mưa rừng trắng trời trên hành trình trên đường về hoàng hôn nhập nhẹm tối. Tôi có cảm giác như Đức mẹ thấu đạt lòng nguyện cầu của đứa con trẻ như chúng tôi vui mừng tấu trời cho cơn mưa để gột rửa đi nhiều lam lũ, nhiều trở trăn của kiếp người để được thanh bạch nhân sinh , an hoà thế thái hơn.

Bữa cơm tối ở một nhà hàng cơ man là gỗ, gà đồi nướng và cơm Lam nơi này thực sự cho du khách ấm lòng cảm nhận như là gia đình thực thụ, không phải hỏi trả giá trước và chủ khách có được câu” Vui lòng khách đến, hài lòng khách đi” để Măng Đen hứa hẹn khi du khách sẽ lưu lại ấn tượng lưu luyến cho dịp sau sẽ đưa người thân của mình ghé lại nơi này.

1. Homestay T&T có khuân viên cho du khách đốt lửa trại, mâm bia có những nụ cười viên mãn bên ánh lửa bập bùng cùng lời hát,tiếng cười của các ca sĩ không chuyên được găm vào vách núi nơi đây. Rừng thông sau nhà hôm tôi đến không có tiếng chim “ Bắt cô trói cột, ba cô một cột…” như các vùng núi cao đêm lắng nghe tôi hay gặp. Nhưng câu chuyện về truyền thuyết có bác Ba đi ở cho Phú ông nghe xót xa oan khiên bao giờ cũng thuộc về kẻ yếu, hàng lao công và những người có quá nhiều tiền từ cổ trí kim dù nụ cười tươi rói nhưng vẫn trực hữu những hà hiếp và trà đạp dân lành… tiếng chim trong cổ tích ấy du dỗ dần giấc ngủ bởi chị em dậy sớm để đi trên xe cùng 20 h trong ngày chưa hề chợp mắt để giờ vui mấy thì vui ai cũng thấm mệt can co giấc ngủ lấy lại năng lượng cho ngày mai đi tiếp hành trình.

Một dịp thật ấn tượng khi xe rời xa nơi này trong mù sương để xuống đèo chia tay Măng Đen. Măng Đen vẫn trong tôi từng kỉ niệm ngọt ngào hẹn ngày trở lại.

Sắc trời quyện giữa Măng Đen
Em hoà dòng chảy đáp đền khát khao.

Thanh Hoá 22/9/2022

Nguyễn Thị Vân Ngà

     


     

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây