Tác giả Hoàng Nhuận Cầm

Tác giả Hoàng Nhuận Cầm - Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam - vansudia.net

HOÀNG NHUẬN CẦM 

Họ và tên khai sinh: Hoàng Nhuận Cầm.
Sinh ngày 7 tháng 2 năm 1952.
Quê quán: Đông Ngọc, Từ Liêm, Hà Nội,
Dân tộc: Kinh
Vào Hội Nhà văn Việt Nam năm 1981.

Năm 1969, Hoàng Nhuận Cầm học tại Trường Đại học Tổng hợp (Hà Nội). Năm 1971, tình nguyện nhập ngũ vào Binh chủng Phòng không – Không quân. Đã chiến đấu tại các mặt trận Quảng Bình, Quảng Trị và Thừa Thiên – Huế cho đến chiến dịch Hồ Chí Minh toàn thắng. Năm 1976, trở về trường cũ tiếp tục học. Năm 1981 về công tác tại Hãng phim truyện Việt Nam rồi làm việc tại Đài truyền hình Việt Nam. Năm 2005 trở lại làm việc tại Hãng phim truyện Việt Nam.

Ông qua đời vào chiều ngày 20 tháng 4 năm 2021 ( nhằm ngày 9 tháng 3 năm Tân Sửu ) tại nhà riêng ở Hà Nội, hưởng thọ 69 tuổi.

* Tác phẩm chính đã xuất bản:

– Thơ tuổi 20 (thơ, in chung, 1974)
– Những câu thơ viết đợi mặt trời (thơ, 1983)
– Xúc xắc mùa thu (thơ, 1992)
– 36 bài thơ tuyển chọn (thơ, 2008)

* Một số kịch bản phim:

– Lầm lỗi
– Đằng sau cánh cửa
– Đêm hội Long Trì
– Hà Nội – Mùa Đông năm 1946
– Pháp trường trắng
– Ai lên xứ hoa đào
– Đoạn trường chiêm bao
– Nhà tiên tri
– Mùi cỏ cháy…

* Giải thưởng:

– Giải nhất cuộc thi thơ báo Văn nghệ 1972-1973
– Giải thưởng Hội Nhà văn năm 1993 ( tập thơ Xúc xắc mùa thu).
– Giải thưởng Nhà nước về văn học nghệ thuật năm 2012.

* Suy nghĩ về nghề văn:

“Mê thơ đến muốn chết và say điện ảnh đến phát mệt, cả hai tạo thành tình yêu cuộc sống, có lẽ đó là tất cả quá trình cống hiến văn học của tôi. Về sáng tác: cố gắng không giống ai và không lặp lại mình, điều này được gửi gắm trong hai câu cuối của bài thơ Sông Thương tóc dài:

…Mây trôi một chiều, chim kêu một giọng
Anh một mình – Náo động – Một mình Anh”.

(Nguồn tư liệu: dựa theo tác phẩm Nhà văn Việt Nam, Nxb Hội Nhà văn, 2020)

 

Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến

Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến
Chỉ tiếc mùa thu vừa mới đi rồi
Còn sót lại trên bàn bông cúc tím
Bốn cành tàn, ba cánh sắp sửa rơi

Hò hẹn mãi cuối cùng em đã tới
Như cánh chim trong mắt của chân trời
Ta đã chán lời vu vơ, giả dối
Hót lên! dù đau xót một lần thôi.

Chần chừ mãi cuối cùng em cũng nói
Rằng bồ câu không chết trẻ bao giờ
Anh sợ hãi bây giờ anh mới nhớ
Em hay là cơn bão tự ngàn xa.

Quả tim anh như căn nhà bé nhỏ
Gió em vào – nếu chán – gió lại ra
Hò hẹn mãi cuối cùng em đứng đó
Dẫu mùa thu, hoa cúc cướp anh rồi…

 

Viên xúc xắc mùa thu

Tình yêu đến trong đời không báo động
Trái tim anh chưa lỗi hẹn bao giờ
Viên xúc xắc mùa thu ru trong cỏ
Mắt anh nhìn sáu mặt bão mưa giăng

Anh đi qua những thành phố bọc vàng
Những thị trấn mẹ ôm con trên cỏ
Qua ánh nắng bẩy mầu, qua ngọn đèn hạt đỗ
Qua bao cuộc đời tan vỡ lại hồi sinh.

Anh đi qua những đôi mắt lặng thinh
Những đôi mắt nhìn anh như họng súng
Anh đi qua tổ chim non mới dựng
Qua tro tàn thành quách mấy triệu năm

Anh đi qua tất cả mối tình câm
Mối tình nói rồi mối tình bỏ dở
Đôi tay kẻ ăn xin, đôi môi hồng trẻ nhỏ
Đất nước đau buồn chưa hết Mỵ Châu ơi!

Lông ngỗng bay như số phận giữa trời
Trọng Thuỷ đứng suốt đời không hết lạ
Vệt lông ngỗng con đường tình trắng xoá
Có ai hay thăm thẳm giếng không cùng.

Nhưng chính anh không hay số phận lại điệp trùng
Khi mở mắt Mỵ Châu em ngồi đó
Toa thứ ba ôm cặp ai nức nở
Suốt đời anh mang tội với con tàu.

Sẽ tan đi những thành phố bẩy màu
Đôi trái cấm trong vườn đời em, anh làm vỡ
Nhưng giọt mực thứ ba em ơi không thể lỡ
Xin trải lòng ta đón chấm xanh rơi.

Giọt mực em thong thả đến trong đời
Không giấu được trong lòng tay nhỏ bé
Viên xúc xắc xoay tròn trong gió xé

 

Chiếc lá đầu tiên

Em thấy không, tất cả đã xa rồi
Trong tiếng thở của thời gian rất khẽ
Tuổi thơ kia ra đi cao ngạo thế
Hoa súng tím vào trong mắt lắm mê say

Chùm phượng hồng yêu dấu ấy rời tay
Tiếng ve trong veo xé đôi hồ nước
Con ve tiên tri vô tâm báo trước
Có lẽ một người cũng bắt đầu yêu

Muốn nói bao nhiêu, muốn khóc bao nhiêu
Lời hát đầu xin hát về trường cũ
Một lớp học buâng khuâng màu xanh rủ
Sân trường đêm – rụng xuống trái bàng đêm

Nỗi nhớ đầu anh nhớ về em
Nỗi nhớ trong tim em nhớ về với mẹ
Nỗi nhớ chẳng bao giờ nhớ thế
Bạn có nhớ trường, nhớ lớp, nhớ tên tôi

“Có một nàng Bạch Tuyết các bạn ơi
Với lại bảy chú lùn rất quấy!”
Mười chú chứ, nhìn xem, trong lớp ấy
(Ôi những trận cười trong sáng đó lao xao)

Những chuyện năm nao, những chuyện năm nào
Cứ xúc động, cứ xôn xao biết mấy
Mùa hoa mơ rồi đến mùa hoa phượng cháy
Trên trán thầy, tóc chớ bạc thêm

Thôi đã hết thời bím tóc trắng ngủ quên
Hết thời cầm dao khắc lăng nhăng lên bàn ghế cũ
Quả đã ngọt trên mấy cành đu đủ
Hoa đã vàng, hoa mướp của ta ơi

Em đã yêu anh, anh đã xa rồi
Cây bàng hẹn hò chìa tay vẫy mãi
Anh nhớ quá, mà chỉ lo ngoảnh lại
Không thấy trên sân trường chiếc lá buổi đầu tiên.

 

Những câu thơ viết đợi mặt trời

Nửa đêm thức không làm sao ngủ lại
Đốt lửa lên, chỉ nhớ mặt trời thôi
Cơn gió thoảng như bàn tay của bạn,
Hơ vội vàng trên ngọn lửa cùng tôi.

Nhà tôi nằm bên bờ cát loi thoi
Kỷ niệm thổi u u trong vỏ ốc
Bạn nhặt vỏ sò bỗng quây quần trong phút chốc
Đêm trong rừng dự cảm lắm bạn ơi.

Thức lại quanh tôi nhũng chuyện cổ xa xôi
Tà áo xanh đung đưa trong quả thị
Nghe lập cập ngựa Mỵ Châu – Trọng Thuỷ
Đầu voi chín ngà… và ngựa chín hồng mao.

Cuồi cánh rừng, rơi xuống mấy ngôi sao
Ngày mai ở đấy sẽ bay lên tiếng hát
Chung quanh đây nhiều hố bom rách nát
Chung quanh đây nhiều chồi non dịu mát
Sẽ là nơi tôi thức đợi mặt trời.

Sẽ là nơi tôi hát và đánh giặc
Đồng đội ơi! Thương mến đến không cùng
Con suối hát những điều tôi chửa hát
Mưa rơi đều, tiếng rất nhỏ và rung.

Đêm tôi thức bên lửa và bên súng
Sáng cửa rừng, bạn dậy sưởi cùng tôi
Đêm không ngủ là đêm nhiều mơ ước,
Là đêm nhiều dự cảm tới ngày mai…

Trường Sơn, 1972

 

Viết ngày mồng 7 tháng 2

Hôm nay sinh nhật của tôi
Không ai gọi điện…
…buồn ơi là buồn…
Lấy xe tôi phóng ra đường
Mưa giăng giăng bụi…
…phố vương vương người…

Ô hay! Tôi bỗng bật cười
Bên tôi tất cả đất trời còn đây.

Hình như khoé mắt còn cay
Ta như hạt cát thổi bay ngang đời.

Mai tôi từ giã mọi người
Tiễn nhau một ngọn lửa thời xa xưa.
Cái thời hát dưới cơn mưa
Cái thời đói khát vẫn chưa là gì
Cái thời mẹ dắt con đi
Bàn chân chập chững biết gì hôm nay.

Bàn tay cầm lấy bàn tay
Thịt xương mười ngón tay gầy như nhau.

Tim còn đập – Tim còn đau
Nhịp tim dễ vỡ một màu pha lê

Đám mây trong suốt hiện về
Cho tôi đôi mắt…
…đỏ hoe nhìn Người…

Hoàng Nhuận Cầm

     


     

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây