Tác giả Nguyễn Thụy Sơn

Nhà thơ Nguyễn Thụy Sơn

NGUYỄN THỤY SƠN 

Tên : Nguyễn Thụy Sơn
Bút danh : THỤY SƠN
Sinh quán : Hội An
Trú quán : Đà Nẵng
Hội viên HNV -tp Đà Nẵng
Tác phẩm đã xuất bản
-Như hạt bụi đam mê
-Trầm Tích .

 

CHIẾC KHĂN CHOÀNG BỎ QUÊN
TRÊN PHỐ NÚI 

Người đàn bà đi qua mùa không nắng ấm
Vỗ về nâng niu chiếc bóng 
bằng chiếc khăn choàng màu đỏ
Dịu dàng Đỗ Quyên
Uống giọt sương khuya
Người đàn bà giẫm bóng trong đêm
Gùi cô đơn đi bên xe thổ mộ
Đánh cược đời mình bên kia con dốc
đổ dài …

Thở chậm
Bước chậm
Bóng người đàn bà vụn vỡ trong đêm
Thiền viện tịch nhiên kín cổng
Ai hóa sương đêm về ngủ hiên đình
Thiền sư ngồi diện bích
” Nến tàng đổ xuống trang kinh “
Bên kia giáo đường
Chúa cô đơn
trên cây thập giá giật mình !

Người đàn bà đi qua mùa không nắng ấm
Giấu cô đơn vụng về sau búi tóc
Chiếc khăn choàng bay về phía gió xổ tung
Người đàn bà cặm cụi ngồi nhặt từng sợi ký ức đêm ba mươi đời mình
cất vào túi áo .
Bên vệ đường Mimoza đang ngủ
cựa mình
như thiếu nữ dậy thì ú ớ những cơn mơ
Hình như có ai
Cứ xô nỗi buồn ngã vào lưng áo
Mây dệt trắng hồ
Trăng vỡ đầy đêm

Người đàn bà bước qua mùa nắng ấm
Vội vã bỏ quên
chiếc khăn choàng màu đỏ trên phố núi
Đừng khuấy hồn ta
Những đôi tình nhân bên thác Cam Ly
Bên Hồ Than Thở
Những con đường dốc quanh co phố
Chật nỗi đời , hồn như bia cổ

Có nỗi nhớ vừa ngang qua phố
Mây có về cho nắng quá giang .

 

CÁNH XUÂN 
——————

anh đã ra đi , xuân vẫn trở về
mai vẫn nở , đóa hải đường khoe sắc
thiếu nữ mười lăm hái mặt trời trên tóc 
tắm đỏ chiều trên sóng mắt liêu trai

bước đời vội vàng xuân vẫn khoan thai
đội nắng gánh mưa tưới mùa xanh biếc
cho những lứa đôi tìm nhau tay siết
giấu tương lai sau vạt áo giảng đường

hạ úa đông tàn , xuân vẫn sắc hương
vẽ trên tóc anh tóc em trắng màu sợi bạc
phủ bóng mẹ bóng cha chiều hoàng hạc
gõ xuống đời hoang phế nốt trầm rơi

ai khóc ai cười xuân vẫn về chơi
cổng ngục khép bên song chiều nắng rọi
ánh mắt lạc đường xuân bao dung gọi
khóc một lần sám hối trước tiền nhân

buổi đói lòng bẻ hoa trái mùa xuân
quảy quang gánh trên vai về muôn ngả
sắc trời đất hương rợp mùa cỏ lá
trên cánh xuân đời vẫn trổ đóa tình yêu …

 

NỖI NHỚ CONG VÊNH
——————————

Đêm- các cánh cửa khép chặt , một dấu lặng !
Đêm – cửa sổ tâm hồn mở toang ,đầy gió …

Bóng đêm thỏa hiệp
Nỗi cô đơn thức giấc hoàn hảo .Tư tưởng sục tìm
Bới lục trong từng ngăn ký ức thời gian
Nỗi nhớ cong vênh về một bức tranh
Về một bình minh đầy hoa và nắng
Giữa vách hồn vực âm dư chấn :
Trong không gian tràn ngập tiếng cười
Thanh âm học bài
Thanh âm bàn phím
Thanh âm đùa nghịch giữa các thiên thần
Từng câu thoại trong từng bữa cơm đạm bạc thanh bần
Nỗi nhớ cong vênh .
Những vòng tay ôm .Chưa mặc định tan hợp một lần
Những vòng xe .Chở đời nhau ngày hai buổi xuôi truông
Gập con đường , vàng lối cỏ muồng
Những vòng xe . Là vòng tròn hạnh phúc đan suông
Thế mà tan …
Những giấc mơ cầu vồng. Hào quang tỏa sáng lung linh
Thế mà tàn…

Đêm – nỗi nhớ cong vênh
Cơn khát hạnh phúc phủ chụp , cháy khô vòm cổ
Đưa tay níu … sợi buồn làm tổ
Con nhện cô đơn giăng cửi một khung sầu
Trên tường. Con thằn lằn độc thoại niềm đau
Ngày lệch dấu .Con ốc dúi mặt cuộn mình trong lớp vỏ

Người đàn bà giấu cô đơn luồn vào khuy áo
Sông cuộn mình dúi mặt vào đêm .

 

KÝ ỨC VỂ NGÀY 20.11
———————

Tháng mười một cùng về thăm trường cũ 
Chân vô tình hai đứa bước song đôi
Vẫn lối xưa sỏi đá nhạt màu rồi
Con nước ngược không về chung biển cả

Trường lớp mới ,tình ta giờ xa lạ
Từng lá vàng rơi theo nghiệp đi về
Thuở dạy chung trường… hai hạt bụi đam mê
Trang giáo án chép đời nhau chưa đủ

Nghiệp lực níu ,duyên trần quyến rủ
Chưa thuộc nửa câu kinh
Chưa lật trangThập Kiết Sử một lần
Để cánh buồm gãy gió khúc trầm luân
Những cánh chim non vào đời trong phong vũ

Trở về trường , em giờ là sương phụ
Anh mây ngàn của phố lạ xa
Đường em qua rong ruổi phong ba
Ta như hai dòng nước song song
cuối nguồn cùng về biển cả

Đó là khi…
trên bàn thờ
các con đặt ảnh mẹ cạnh ảnh cha !!!

 

TÌNH CỜ

Hồ thu ba lặng sóng 
Chiếc lá chờ duyên rơi
Nước ôm trăng nửa bóng
Bắt đầu hay phai phôi

Đất trời chưa chạm môi
Vô ngôn gió thay lời
Thiên hà đêm say tỉnh
Đất trời còn hai nơi

Phù vân lạc xa xôi
Ngược trôi về núi đợi
Xưa sau mờ chứng tích
Mộng du rồi tan thôi

Sông cứ trôi cứ trôi
Đò xuôi truông chẳng vội
Hai hạt nắng cuối trời
Tình cờ rơi …rơi…rơi !

 

LỜI NGƯỜI MẸ CÓ CON TỰ KỶ 
—————————————————

Con được sinh ra đời hoàn hảo như một bức tranh tuyệt mỹ 
Mẹ treo giữa phòng và trưng bày viện bảo tàng trong tâm hồn mẹ từng góc nhỏ lung linh
Mẹ cắm cánh hoa dại vào lọ bình nâng niu mỗi sớm bình minh.
Mơ bức tranh đời con sáng những gam màu

Ba năm sau…ngày nắng đẹp tan mau
Trái tim mẹ phát hiện bầu trời ngoài kia đang giông gió
Chứng tự kỷ nội trú tâm hồn con tự bao giờ như hỏa diệm sơn bùng vỡ
Đốt đời con cháy lòng mẹ tàn tro
Mẹ hoảng hốt ôm con chạy cùng trời cuối đất
như người hành khất gõ cửa buổi đói no
Trời đất kia vô ngôn lạnh lùng đến lạ ….
Bức tranh đời con mây đen phủ mùa cỏ lá
Bàn tay mẹ gầy hao bất lực …ko níu nổi mặt trời
Lòng mẹ rong rêu cỏ úa mục rơi
Mẹ bón yêu thương hoa trái sai mùa không trổ quả
Cá vô ưu vẫy vùng biển cả
Không biết lưới đời giăng sẵn bủa vây
Một ngày mẹ còn hiện hữu dưới mặt trời này
Xin làm sóng dìu thuyền con qua biển rộng
Mẹ và con bơi giữa nghiệp trần thực mộng
Cuộc chơi này cùng cút bắt chua cay

Con đừng quay lại …
mẹ vẫn chạy sau con từng phút từng giây
Con đừng quay lại…
dẫu ngày mai sau lưng không còn bóng mẹ
Con vẫn phải chạy một mình
Một mình đến cuối chân mây ….

 

NGỌ XƯA 
—————–
.

Bốn mươi năm gặp lại em
Vẫn Ngọ xưa một thời cắp sách
Áo lụa em qua ngày ấy trắng sân trường
Ta chết lâm sàng bởi thoáng một mùi hương
Ngày em qua sông theo người về phố lạ .

Bốn mươi năm sau gặp lại …
Đời em bể dâu -ta tang hải
Lối em về soi bóng nửa vầng trăng
Thương gầy guộc con đò cô đơn cuối bến
Cắm sào khuya thắp nến đợi trăng về .

Ta khách viễn phương bụi đường đơn lẻ
“Hôm nay tình cờ đi lại đường xưa “
Anh học trò giờ đã sáu mươi ba
Em nghiêng chiều vừa tròn lục thập .

Đã đủ duyên trùng lai thiên lý ngộ
” Âm vang thuở nào bước nhỏ tìm nhau “
Nắng cũ sân trường tu hú gọi mùa
Anh đưa Ngọ về bóng đổ trăm năm .

 

CHÂN DUNG BUỒN !

Người vẽ bức tranh tôi
Với gam màu tĩnh lặng
Cỏ hoa chiều vương nắng
Đậu giấc hiền lên môi !

Người vẽ sông người trôi
Những nhánh buồn lơ đãng
Con đò chiều mắc cạn
Năm trơ cuối dòng đau !

Từng hạt nắng theo nhau
Không quay về nguồn cội
Thành xưa lầu hoang phế !
Tượng cổ buồn lên ngôi .

Hồn người hạt sương côi
Ngủ quên trên phiến cỏ
Mặt trời về ngang phố
Trầm tích buồn rơi . . .rơi .

Người vẽ bóng tôi trôi
Ngược dòng trên hoang lộ
Rừng phong đêm thác đổ
Bóng người che bóng tôi !

 

VÀNG THU TA RỤNG …
—————————–

Quên choàng y áo chân tu 
Qua sông để rớt kinh thư thuở nào
Đọa làm kiếp lá hanh hao
Vàng thu ta rụng xanh xao nỗi buồn

Áo đời hai mảnh vá suông
Sợi khâu tang hải sợi luồn bể dâu
Bàn chân giẫm nát đêm nhàu
Thái hư treo nửa trăng đầu khuyết hao

“Hành châu nghịch thủy” về đâu
Sóng tràng giang nhuộm trắng màu biệt ly
Đò chưa qua buổi xuân thì
Sông trăng dường đã già đi nhánh buồn

Ta ngồi chải tóc hoàng hôn
Sợi dài thế kỷ mót bòn yêu thương
Đò mai rẽ bến tiêu tương
Khóc ròng con nước nguyên sương quê nhà

Buồn vui túy ngọa giang hà
Vàng thu ta rụng cội tà huy xưa .

 

NỬA …
————–

Hồng trần 
nửa cuộc rong chơi

Chiêm bao nửa giấc
bóng đời nửa nghiêng

Đêm soi
nửa ánh trăng thiền

Sắc màu thanh tịnh
nửa phiền nhẹ trôi

An nhiên
môi nửa nụ cười

Trách sao tạo hoá
đất trời
nửa riêng

Trách sao tạo hóa
nửa riêng
đất trời …

 

VÔ ĐỀ…

Tôi xin
vừa một chỗ ngồi

Tôi tìm tôi
hạt bụi
thời sơ nguyên

Hồ tâm
mây tịnh nước yên

Tôi về
tắm ánh
trăng hiền đã lâu

Nhạn qua sông
bóng chìm sâu

Nhạn không lưu dấu
nước đâu lưu hình

Tôi qua sông
đánh rơi mình

Kiếp nào lưu dấu
dập dềnh tôi trôi…

Thụy Sơn.
( Đêm mồng một )
________________

NHẠN ẢNH
Nhạn quá trường không
Ảnh trầm hàn thủy
Nhạn vô di tích chi ý
Thủy vô lưu ảnh chi tâm
( Thiền sư : Hương Hải )

 

TÔI THẤY LOÀI NGƯỜI TRONG ĐÊM 
————————————————–

Dẫu đó là một nguyên thủ quốc gia 
Hay tỷ phú hàng đầu như Bill Gates
So với những người thống khổ tận cùng trời lê lết
Đêm , họ đều có chung một giấc ngủ trên vuông chiếu bình yên .

Đêm , loài người thánh thiện như bụt như tiên
Không ranh giới sang hèn không toan tính hơn thua
Không hư danh đổi cuộc bán mua
Không tôi không ta , không thời gian không gian trong vô thức

Và phải chăng đây là chân hạnh phúc
Khi khép cánh cửa đời yên ngủ ngàn thu
Giấc mộng Nam Kha rũ áo sa mù
Đêm vĩnh viễn nhẹ nhàng như mây ngủ

Dẫu bình minh …tâm cứ là đêm thử
Rót an nhiên cho cây cỏ biển rừng
Xin kẻ lầm đường tâm thiện phục hưng
Cho thế giới hoà bình chứa chan tình nhân loại

Nhưng có lẻ chỉ là đêm trong huyền thoại
Khi mặt trời thức dậy nắng hồn nhiên
Những cơn đau vật vã góc đời riêng
Đang hấp hối từng ngày trong không gian thở

Xin cứ mãi là đêm cho thiên hà rực rỡ
Thắp sáng tin yêu dập tắt dối lừa
Nắng hạn khô đồng khắc khoải một cơn mưa…

 

TÌNH CHA 
—————-

Dòng sông quen chở nỗi buồn lời người cha hát 
Khắc họa đời con tròn nốt nhạc yêu thương
Tên loài hoa tinh khiết một giọt sương
Người cha nhẹ nhàng nâng niu sợ vỡ

Tường Vy nép bên bóng tùng cha che chở
Sợ bão giông về quật ngã cành non
Chim không thể bay xa chiều đã tím hoàng hôn
Cha làm gió nâng cánh diều con lên bầu trời cao rộng

Bài thơ người cha viết có cơn gió lộng
Thổi miên man những cung bậc trầm buồn
Tiết xuân về rơi rớt giọt mưa tuôn
Bức tranh đời với gam màu thiếu nắng

Người cha giải những phương trình như gom mây về bảng trắng
Nhưng ẩn số đời con không có đáp án tròn
Đêm gọi trời – trời chở gió lên non
Ngày hỏi đất – đất gánh mùa đi vắng

Cô gái ngây thơ hồn nhiên như giọt nắng
Một loài hoa hương ngược gió sông ngân
Trời đất có bốn mùa ai nỡ cướp mùa xuân
Để cha làm cánh én mang nắng về hong đêm ấm áp

Trái tim người cha dạt dào biển hát
Ru đời con bằng ngọn sóng vỡ hồn mình
Khát khao chờ đêm sẽ hoá bình minh
Thiên sứ tình yêu trao cho con phép lạ

Thuyền con trôi giữa lòng cha biển cả
Sóng hiền hoà đưa con đến bến bờ xa
Cha không buông tay dù bão tố phong ba
Nhưng !
cha sợ…
ngày mai tan buổi chợ…

Cha lên đò
Ai đưa con về
dâu bể cuốn đời con !

 

LỜI KINH BUỒN …
_____________

Cánh cửa nhà ai mười năm khép chặt 
Nhốt nỗi buồn trăng gió vỡ đầy sân
Ngõ trúc vườn ai mười năm kín cổng
Đóa tường vy ngơ ngác trước hiên nhà

Tiếng ai từ sương khói cõi mù sa
Khóc rêu cỏ lang thang hồn du mục
Bước ai về xích xiềng từ địa ngục
Giữa trần gian đi khất thực tự do

Cánh cửa nhà ai niềm đau mở ngõ
Câu kinh chiều vô tự tiếng Nam Mô
Đoạn tình sử sang trang mùa dang dỡ
Tư tưởng sục tìm ngôn ngữ lưu vong

Vườn trúc nhà ai sáng nay mở cổng
Giọt buồn về nội trú cả hư không
Khóm tường vy cuối sân vườn bật khóc
Khúc sông quê nhà vừa mới lâm chung .

 

VÔ NHIỄM…

Tờ lịch cuối ngày của tháng ba 
rơi …
Nơi góc nhà
tóc vương vài sợi bạc
Trên bàn phím
mười ngón tay gõ lạc
Phận người trôi
theo nhịp đời trôi

Luống cải hoa vàng
ngủ trước sân tôi
Lá xanh mướt
hiền ngoan vô nhiễm
Buổi chợ đời nhân tâm khan hiếm
Nhẹ nhàng gian
nhẹ nhàng dối
Dịu dàng !!!

Xin đất lành
chim hót tiếng vang
Xin nước trong
cá về trẩy hội
” Trẻ thơ hôm nay , thế giới ngày mai” vô tội
Chỉ mơ làm cánh diều no gió giữa trời bay

Xin nhân loại thức tỉnh dừng tay
Kiếp phù sinh hơi thở tính từng giây
” Đời quá ngắn thương nhau còn chưa đủ “
Dạo một vòng đã hết trăm năm …

Tờ lịch cuối ngày của tháng ba nằm…
Mười ngón tay trên bàn phím lạc
Người đàn bà trong phiên chợ sáng nay ngơ ngác
Chọn cho gia đình bữa cơm vô nhiễm ….
Biết về đâu ….về đâu …về đâu ???

 

KHÔNG ĐỀ 
Ta về
chăm ngọn cỏ vườn
Chờ tâm
trổ đóa vô thường
an nhiên …

Mòn đêm
chưa thuộc chữ THIỀN
Thấy trăng
tròn khuyết bên hiên ….
Giật mình !

 

HẢI VÂN QUAN

Vén mây
níu sợi râu trời
Vén hoàng hôn 
chọc trăng bơi đáy hồ
Vén màn đêm
chạm hư vô
Vén tâm
chợt thấy
sóng vô minh tràn

Bàn chân
chạm Ải Vân Quan
Trông về cửa phủ
lật trang hồng quần
Nhớ Huyền Trân
vị quốc dân
Xuống thuyền ôm sóng
phù vân ngập hồn

Hôn từng nắm đất tồn vong
Chạm vành môi
phiến đá rong lõa lồ
Thuyền ơi !
hồn dạt sóng xô
Chiêm Thành xưa
nhượng cõi bờ hai châu

Ta giờ
vị kỷ tìm cầu
Xây lâu đài cát
ngỡ đâu vĩnh hằng
Ta giờ
sáng điện quên trăng
Người xưa
đom đóm
chép trang sử vàng

Dừng chân
đèo Ải Vân Quan
Hồn ta
trổ nhánh
trên tàng yêu thương …

 

TÔI THẤY …
NGƯỜI ĐÀN BÀ 
ĐI GÁNH MẶT TRỜI 
——————————
Thụy Sơn.

Tôi thấy …
người đàn bà đi gánh mặt trời
tưới lên những nấm mồ lạnh hoang vu
Tôi thấy …
Người đàn bà đi gánh mặt trời
tưới lên mảnh đất đời cằn khô
Tôi thấy
người đàn bà đi múc mặt trời
dưới đáy sông ngày không mưa
tưới lên …
triệu phiến lá buồn giọt đung đưa
Người đàn bà
oằn lưng gánh mặt trời đi giữa bãi cát đời lao lung
Người đàn bà
oằn vai gánh mặt trời nghiêng chiều
tưới lên những phận đời long đong
tưới lên tình người ấm nắng trong
Người đàn bà
đi gánh mặt trời tưới lên cánh đồng nhân loại
ước mơ cỏ hoa mùa sinh sôi
tưới tâm hồn trẻ thơ ,ước mơ tương lai trổ mầm xanh tươi
Người đàn bà
đi múc mặt trời dưới đáy sông ngày bão giông
Khát khao cháy bỏng… gánh trên vai niềm tin yêu biển trời ngày xanh trong

Tôi thấy
người đàn bà gục ngã
trên vai gánh mặt trời mênh mông
Tôi thấy
người đàn bà tắt tiếng cười
đôi mắt khép giữa sương mù hư không
Tôi thấy
ngọn cỏ buồn …mây trắng vừa qua sông
Tôi thấy
cát bụi trở về cát bụi một màu SẮC KHÔNG ….

 

TRĂNG MUỘN
————————

Họ tìm nhau
khi nắng chiều sắp tắt
Con đò buồn
xô đổ bóng hoàng hôn
Ngửa bàn tay
hứng mấy giọt xuân còn
Họ kê vai
gánh tình qua dốc tuổi

Con trăng trẻ lại
cho lần yêu cuối
Tình xuân về
đốn ngã tuổi heo may
Núi bao dung
thức đợi nắng chân ngày
Mùa lúa cuối
thơm lừng hương chín tới

Chẳng hẹn trăm năm
chẳng thề chăn gối
Hoàng hạc bên trời
khâu tấm chân quê
Đêm lành lặn
gối đời nhau chia sẻ
Xuân muộn màng
cứ đốt cháy đam mê .

 

ĐỜI SÔNG 

Buồn gì mây xuống trắng sông
Nặng lòng chi những đục trong ao người
Ta ngồi nhìn được mất trôi
Đời sông cũng một dòng thôi về nguồn

 

TẮM NẮNG DUY XUYÊN 

Ta về tắm nắng Duy Xuyên
Chợt cơn mưa lạ tưới miền đất xa
Rừng phong chốc bỗng trổ hoa
Mùa xuân về giữa thu pha tóc mềm

 

SINH TỬ 

đưa tay
hứng giọt mưa gầy

nghe trong trời đất
cỏ cây thở buồn

ta về
kết lá làm xuồng

bơi trong sinh tử
tròn vuông
kiếp này…

 

MÙA HOA BƯỞI

Anh vào quân trường em còn ngồi cửa lớp
Sắc áo kaki vàng Đà Lạt thuở anh mê 
Xếp bút nghiên hoài bão theo về
Anh biến giấc mơ xưa thành hiện thực

Ngày về phép dáng thư sinh nghị lực
Thép đã tôi qua năm tháng quân trường
Đêm bên giàn thiên lý anh ngỏ lời thương
Trăng mười lăm thẹn thùng nép vào trong tóc

Em mười sáu nụ xuân còn e ấp
Hoa mười giờ khép cánh trước lời yêu
Sông nước lao xao trời hôm ấy gió nhiều
Thương cô bé lần đầu hoa mắc cỡ

Đêm không nắng sao má em hồng rạng rỡ
Trời chưa đông tay năm ngón run đều
Ai biểu anh chờ em hứa lời yêu
Khi mẹ dặn – phải tròn đôi chín

Em tinh khôi bên anh giờ tan trường cổng kín
Trưa Cẩm Nam chiều An Hội – sông Hoài
Khoảng trời xanh mây nước chung đôi
Tay trong tay mùa chín vàng thương nhớ

Buổi đất nước giao thời ,anh chim bay về tổ
Đêm chia ly hoa bưởi rụng rơi nhiều
Tập thơ tình mực tím còn dang dở lời yêu
Theo chuyến bay đưa anh vào quỹ đạo

Bốn mươi năm chỉ còn là huyền thoại
Đêm chong đèn cổ tích kể con nghe
Cánh bướm ngày xưa thiên cổ quay về
Trang nhật ký bên sông Hoài chiều cuối thu khép lại …

     


     

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây