Karna và Kunti – Tác giả Rabindranath Tagore, Bùi Xuân(dịch)
KARNA VÀ KUNTI
Hoàng hậu vương quốc Pandava là Kunti trước hôn nhân đã có một con trai là Karna, một người, tính tình cương nghị, đã trở thành người chỉ huy đạo quân Kaurava. Để che giấu hổ thẹn, bà đã bỏ rơi anh từ lúc mới sinh, và một người đánh xe ngựa, tên là Adhiratha, đã nuôi nấng anh như con trai của mình.
KARNA
Tôi là Karna, con trai của người đánh xe ngựa, Adhiratha, và tôi ngồi ở đây bên bờ sông Hằng linh thiêng để bái vọng mặt trời lặn. Hãy nói cho tôi biết người là ai.
KUNTI
Ta là người phụ nữ trước tiên cho ngươi làm quen với ánh sáng mà ngươi đang tôn thờ.
KARNA
Tôi không hiểu: nhưng đôi mắt của người làm trái tim tôi tan chảy, như nụ hôn của mặt trời buổi sáng làm tan chảy tuyết trên đỉnh núi, và giọng nói của người khuấy động nỗi buồn rầu khó thấy trong tôi, mà nguyên nhân có lẽ nằm xa tầm với của kỷ niệm đầu tiên của tôi. Nói với tôi, người phụ nữ xa lạ, những gì là bí ẩn đã ràng buộc sự chào đời của tôi với người?
KUNTI
Nhẫn nại, con tôi. Ta sẽ trả lời khi mí mắt của bóng tối sụp xuống trên đôi mắt tò mò của ngày. Trong lúc đó, hãy biết rằng ta là Kunti.
KARNA
Kunti! Mẹ của Arjuna?
KUNTI
Vâng, đúng thế, ta là mẹ của Arjuna, địch thủ của con. Nhưng không, vì vậy, mà căm ghét ta. Ta vẫn còn nhớ ngày khảo thí quân binh tại Hastina, khi con, một cậu bé vô danh, mạnh dạn bước vào đấu trường, giống như tia sáng đầu tiên của bình minh trong muôn ngàn vì sao đêm. Chao ôi! ai là người phụ nữ bất hạnh mà ánh mắt hôn trần, lên thân hình mảnh khảnh của con, qua nước mắt mà cầu phúc cho con, ở đó, bà ngồi giữa những người phụ nữ của hoàng gia phía sau tấm thảm sặc sở? Tại sao, người mẹ của Arjuna! Sau đó là một người Bà la môn, thầy của quân đội, bước ra và nói, “Không một người trẻ tuổi thuộc dòng dõi thấp kém có thể thách thức Arjuna để thử sức mạnh của mình.” Con đứng yên không nói, giống như một đám mây mang sấm sét vào lúc hoàng hôn nung nóng nỗi đau lụi tắt ánh ngày. Nhưng ai là người đàn bà có trái tim bốc lửa từ sự xấu hổ và giận dữ của con, và bùng lên trong im lặng? Người mẹ của Arjuna! Đáng ngợi ca là Duryodhana, người hiểu được giá trị của con, và sau đó và tại đó đã đội lên trên đầu con vương miện Vua của Anga, và do đó mà con đã giành ngôi vô địch cho Kauravas. Choáng ngợp trước vận may, Adhiratha, người đánh xe ngựa, đã chen qua đám đông, con lập tức bổ nhào tới và đặt vương miện của mình dưới chân ông ta giữa những tiếng cười chế giễu của Pandavas và bạn bè của họ. Nhưng có một phụ nữ nhà Pandavas, trái tim ánh lên niềm vui trước niềm tự hào dũng cảm của lòng khiêm tốn; – đó là mẹ của Arjuna!
KARNA
Nhưng tại sao người có mặt ở đây một mình, Người Mẹ của các vị vua?
KUNTI
Ta có một lời cầu khẩn khát khao.
KARNA
Hãy ra lệnh cho tôi, và bất kể thứ gì thuộc về phẩm hạnh và danh dự của tôi, như là sự cho phép một Sát đế ly được phục vụ dưới chân người.
KUNTI
Ta đến để đưa con đi.
KARNA
Nơi đâu?
KUNTI
Ngực của ta khao khát tình yêu thương của con, con trai của ta.
KARNA
Một người mẹ may mắn của năm vị vua dũng cảm, nơi đâu người có thể tìm thấy một vị trí dành cho tôi, một thủ lĩnh nhỏ có nguồn gốc thấp hèn?
KUNTI
Vị trí của con ở trước tất cả các con trai khác của ta.
KARNA
Nhưng tôi có quyền gì để mà giữ nó?
KUNTI
Quyền của Chúa dành riêng cho con – cho tình yêu của người mẹ.
KARNA
Vẻ u ám của buổi chiều tà trải rộng ra trên mặt đất, sự im lặng ngưng lại trên mặt nước, và tiếng nói của người dẫn tôi trở lại thế giới nguyên thủy của trẻ thơ đã bị mất trong ý thức lờ mờ. Song, dù đó là giấc mơ, hoặc mảnh vỡ của thực tế bị lãng quên, hãy đến gần và đặt tay phải của người lên trán tôi. Tin đồn lan truyền rằng tôi bị người mẹ của mình bỏ rơi. Nhiều đêm, người đã đến với tôi trong giấc ngủ, nhưng khi tôi thét lên: “Mẹ mở mạng che mặt, cho con nhìn thấy khuôn mặt của mẹ!” thì hình bóng của người thường biến mất. Có giấc mơ tương tự thế này đến vào tối nay khiến tôi thức giấc? Hãy nhìn xem, đằng xa kia những chiếc đèn được thắp sáng trong lều trại các con trai của người bên kia sông; và bên này này là lều mái vòm Kaurava của tôi, như những con sóng lơ lửng của một cơn bão ngưng nghỉ chốc lát trên biển. Trước tiếng ầm ỉ của trận chiến ngày mai, trong
im lặng khủng khiếp của chiến trường này, nơi phải diễn ra cuộc chiến đấu, tại sao tiếng nói của mẹ đối thủ của tôi, Arjuna, mang lại cho tôi một lời nhắn gửi về sự lãng quên làm mẹ? và tại sao tên tôi lại mang lời ru từ giọng nói của người như để cho trái tim tôi xích lại gần anh ấy và anh em anh ấy?
KUNTI
Đừng chần chừ nữa, con trai, hãy đi với ta!
KARNA
Thưa vâng, tôi sẽ đi và không bao giờ đặt câu hỏi, không bao giờ nghi ngờ. Linh hồn tôi sẽ đáp lại tiếng gọi của người; và cuộc đấu tranh giành chiến thắng và danh vọng và cơn thịnh nộ của hận thù đã bất ngờ trở nên không đúng sự thật với tôi, như cơn mơ mê sảng trong đêm về sáng thanh bình. Nói cho tôi biết, nơi mà người muốn dẫn dắt tôi đến?
KUNTI
Bên kia sông, nơi những ngọn đèn sáng rực qua xanh xao rùng rợn của cát.
KARNA
Tôi ở đó để tìm người mẹ lạc mất của mình mãi mãi?
KUNTI
Ôi, con trai tôi!
KARNA
Vậy thì tại sao người rứt ruột bỏ tôi – một đứa bé bơ vơ phải rời xa mảnh đất tổ tiên, phiêu dạt, không cửa nhà, nhục nhã? Tại sao người tạo ra hố ngăn không đáy giữa Arjuna và tôi, biến mối quan hệ anh em gắn bó tự nhiên thành ra nỗi sợ hãi thù hận? Người vẫn còn nói ra lời. Sự hổ thẹn của người thấm nhuần rộng lớn bóng tối và gửi run rẩy vô hình qua tay chân tôi. Để lại tôi câu hỏi chưa được trả lời! Không bao giờ giải thích cho tôi những gì khiến người cướp của con trai mình tình yêu thương người mẹ! Chỉ cho tôi biết, tại sao hôm nay người đến đây để bảo tôi trở lại với những phế tích của một thiên đường sụp đổ bởi tay người?
KUNTI
Ta đeo đẳng một lời nguyền rủa chết người hơn lời trách móc của con: cho, cho dù, vây quanh là năm người con trai, trái tim ta quắt lại như một người đàn bà mất con. Bị giằng xé mãnh liệt của tiếng ngáp dài trong lần sinh nở đầu tiên hiu quạnh của mình, tất cả những thú vui của cuộc sống bị uổng phí. Vào cái ngày đáng nguyền rủa, khi ta đi ngược lại đạo làm mẹ, con chưa nói được nửa lời; hôm nay người mẹ bội bạc nài
nỉ xin con đôi lời độ lượng. Hãy để cho sự tha thứ của con đốt cháy trái tim của mẹ như lửa và giũ sạch tội lỗi của nó.
KARNA
Mẹ ơi, nhận lấy những giọt nước mắt của con!
KUNTI
Mẹ không đến với hy vọng thuyết phục con trở lại trong vòng tay bồng ẳm của mẹ, nhưng là để khôi phục lại quyền lực cho con. Hãy đi và nhận, như là con trai của vua, là quyền được hưởng của con trong số các anh em của mình.
KARNA
Con, thực hơn, là con trai của người đánh xe ngựa, và không ham muốn vinh quang của các bậc cha mẹ vĩ đại.
KUNTI
Giờ là lúc có thể, hãy đi và giành lại vương quốc, bằng điều phải của con!
KARNA
Có phải người, từng từ chối con tình mẫu tử, đang cám dỗ con bởi một vương quốc? Những quan hệ ruột rà họ hàng thân thích mà người đã cắt đứt từ gốc rễ của nó đã chết, và có thể không bao giờ sống trở lại. Xấu hổ là con, liệu con có nên nhanh nhẩu gọi mẹ của các vị vua là mẹ, và từ bỏ mẹ của con trong ngôi nhà của người đánh xe ngựa!
KUNTI
Thật tuyệt vời, con trai của mẹ! Làm thế nào mà Chúa vô hình trừng phạt sự nảy nở từ một nhỏ hạt giống bé xíu đến một cuộc sống khổng lồ! Đứa bé bất lực vì bị mẹ bỏ rơi, đã trở thành một con người đi qua các mê cung tăm tối của các biến cố để chống chọi lại người anh em của mình!
KARNA
Mẹ ơi, đừng sợ! Con biết chắc chắn rằng chiến thắng đang chờ đợi Pandavas. Mặc dù hòa bình và yên tĩnh vẫn còn đêm nay, trái tim của con là khúc hát vô vọng liều lĩnh và là trở ngại cuối cùng. Hãy bảo con đừng từ bỏ những người tất phải thất bại. Hãy để Pandavas giành lấy ngôi vua, vì họ là thế: Con sẽ tiếp tục tuyệt vọng và khổ đau. Vào đêm con sinh ra, người bỏ con trần truồng, vô danh, tủi nhục: hãy bỏ con một lần nữa mà không thương xót trước vẻ bình tĩnh đón đợi thất bại và cái chết!