Tác giả Khánh Hồng

Nhà thơ Khánh Hồng

KHÁNH HỒNG

Khánh Hồng (còn có bút danh Lâm Chiêu Tranh, Lâm Hoàng Phố) tên thật là Nguyễn Khánh Hồng, sinh ngày 14/12/1967 tại thành phố Hải Phòng.
Quê quán: xã Bình Minh, huyện Thăng Bình, tỉnh Quảng Nam; hiện ở tại thành phố Đà Nẵng.
Từng là phóng viên báo Công an QN-ĐN, báo Tiền Phong.
Tác phẩm thơ đã xuất bản: Đoản khúc tang bằng, NXB Đà Nẵng, 2017.
Có thơ, truyện ngắn in trên các báo, tạp chí trung ương, địa phương    

 

Tháng Bảy

Tháng Bảy sao mà dài đến thế
Con căng sức ngày thi
Con gắng lòng vào được trường Đại học
Mẹ cố níu hơi thở
Cha nhọc nhoài, kiệt sức nỗi vợ, con
Ôi, tháng Bảy, tháng Sáu của thế gian
Mẹ dán mắt vào từng nhích kim giây giữ gìn hơi thở
Và nói bâng quơ vào ngày mấy câu nhắc nhớ
“Ráng đợi qua ngày con thi, nghe Hồng”

Giờ thì qua rồi
Lời hẹn tử thần gác cho chờ chồng con đổ bến
Chắc là lúc phải trả nợ rồi đừng lỗi hẹn …
Nằm ủ chăn đến rụng rời
Giữa tháng nóng sôi miên miên giật mình tím tái
Ngày bạn lên trang cho tập thơ để lại
Ngày mình lên dự án chết cho mình
Cười vui như Tết dặn chồng:
Em thích trưng em bức ảnh này, rất thật
Anh đừng bày vẽ chi cho nhọc
Chỉ mở nhạc thiền để khỏi rũ lòng đau
Đừng xáo trộn cửa nhà, giường chiếu nghe anh
Cái phản, và tấm nệm sắp bỏ đi xếp cho em nằm nhìn mặt ra giàn lan rất thích
Em sẽ mỗi sớm nghe sẻ nâu lích chích
Và mọi người đến chào em còn có chỗ nghỉ chân
Cái phản và tấm nệm cũ bỏ luôn
Đỡ tiếc cho con thêm đồng học phí…

Tháng Bảy
Và mọi thứ sắp gác lại hết rồi
Em sẽ về đất Phật để cười

 

Ru mình

Cái lạnh nhà sàn không bếp lửa bây giờ mới biết
Như đàn bà không chồng như đàn ông không vợ
trần truồng đi trong bão tuyết
Ngả nào cũng trống huơ trống hoác
lạnh
tím mặt
Hà vào bàn tay úp để tự hấp nóng mình

Chả dễ
Thiệt tình
Nhà thiền phải thế
Phải bốn bề gió lộng
Gầm háp đất
Cho người tu ngủ ngồi trong tỉnh thức
Như người xuyên núi tuyết
Như người ngủ trên giường đá
Luyện khí
Luyện chí
Luyện pháp
Hóa thân vào không
Những người ròng mấy chục năm ẩn mình trong đá tảng
Cửa bịt kín như quan tài
Hơi lạnh toát
Vẫn ung dung tự tại đấy thôi

Ôi á a…
Nhắc mình không phải người bệnh
Là người đi tìm ngọc quý của thân tâm
Thì sá chi đêm lạnh thiếu chăn
An nhiên giữa gió mưa quăng quật
Gối đầu lên thác đánh ngon một giấc
Sớm mai kịp đón mặt trời.

Đam B’ri, Bảo Lộc, Lâm Đồng

27.8.2017

 

Mỗi buổi mai

Nơi những chùm mai
đỏ đẫm sương tươi cười chào em ngày mới
Đủng đỉnh thong dong thả từng chùm không biết mỏi
Những hạt vàng em gọi tên là Hạt Từ Bi

Nơi chuối đơm trái xanh
mà trổ búp sen hồng
lạ ghê
Có trái mít mồ côi nằm còng queo lưng chừng thân mẹ còm không lớn nổi
Bông bụt treo đèn lồng đỏ ối
Sim đến mùa trái tím lịm vườn xanh

Mỗi sáng em đi hái rau rừng thêm vào bữa ăn
Chân khập khiễng
sợ làm đau những chú kiến càng rất bự
Và rất sợ
làm rụng cánh dã quỳ…

Bảo Lộc, 21.7.2017

 

Gọi là hạnh phúc

Và em gọi đấy là hạnh phúc
Khi anh chân đập chân xoa
Quần áo cộc cả những ngày rét mướt
Bảo Nẫu thế nhẹ bẫng, sướng thật
Rườm rà chi cho phiền phức hà?
Cứ nghêu ngao cả những ngày tưởng như thế giới dừng khi em tưởng chừng dừng lại…

Và em gọi đấy là hạnh phúc
Không bao giờ hỏi bữa này thức gì
Hồ hởi bát cơm nóng. Hồ hởi miễn no cái bụng
Cha con bảo nhau đừng xô chén bát
Mẹ thắt lo lại mất ngủ, con à
Làm về tấp vào chợ gần nhà
Quờ tay vội cho con qua bữa đói

Và em gọi đấy là hạnh phúc
Đâu cần lúc lúc cặp kè
Cận kề, nũng nịu
Chỉ mấy câu Nẫu đùa đủ cười ngặt ngẽo

Và em gọi đấy là hạnh phúc
Chăm chỉ suốt ngày đọc báo
Vụng về cúc áo cài lệch hàng
Bàn tay ngón khẳng khiu bóp khăn sũng lau mặt vợ
ốm đầm nước lạnh thấu xương

Chỉ có thể gọi là hạnh phúc
Giấu nỗi chân bước về nhà
Lúc nào cũng vui như Tết
Chia đều vợ con nụ cười làm quà…

1.2016

 

Chuyện kể con trai

Con già trước tuổi
Quặn thắt trái tim mẹ
là thằng bé con tháng ngày tựa bên bậu cửa
Lết từng bậc cầu thang
Ho không âm thanh
tiếng nghẹn trong lồng ngực thành thói quen
Tình yêu mẹ khiến con già trước tuổi
Con quen đến lớn
hắt xì hơi tiếng đục ngầu
và những lời thì thầm
sợ mẹ giữa chừng thức giấc…

Con yêu ơi
Mẹ đã để lại ký ức của con toàn hoảng hốt
Bao nhiêu tuổi đã bấy nhiêu lần ôm mẹ vượt cõi chết
Khi tỉnh
người mẹ thấy trước nhất
là con
Đôi mắt kính đen tròn ngác ngơ khắc khoải
Con truyền cho mẹ hơi ấm từ trái tim bé nhỏ…

Con yêu ơi
Có thể
mẹ không cùng con đi hết phần đường còn lại
Số phận chia lìa chúng ta
Nhưng không ngăn cách được mẹ hướng về con
dù đã thành cát bụi…

 

Mẹ không dám

Mẹ không dám gọi về cho con
Sợ nghe tiếng rất gần mà không chạm tới
Sợ thèm vuốt lên mái tóc mềm bù rối
Thèm xỉa ngón tay vờn đùa những sợi râu măng

Mẹ không dám gọi về cho con
Không dám mở webcam
để nhìn con cho rõ
Thà mẹ cứ tưởng về con như thế
Để khỏi chạnh lòng sách vở vất tứ tung.
Cả những khi có mẹ nhắc cầm chừng
Giày vớ, áo quần cũng lộn tùng phèo
như thể

Con không biết mỗi khi rời nhà,
mẹ đều rất cố
Cần mẫn chùi lau, sắp đặt tứ bề.
Mẹ muốn truyền cho con tình yêu quí, nâng niu mọi vật quanh mình
Chỉ mỗi màu vôi sơn phòng con, mẹ đã từng dày công suy tính
Màu nào hợp tuổi con?
Màu nào cho con nhẹ lòng yêu thương cuộc sống?
Bất đắc dĩ mẹ thành nhà thiết kế
Để dạy con bài học làm người biết yêu cái đẹp.

Mẹ không dám gọi về cho con
Có thể con sẽ không bao giờ hiểu nổi
Có thể con sẽ hờn
trách mẹ sao khô khan quá đỗi
Ồ không, mẹ sao có thể không nhớ thương con!?

Trăng đêm nay đang nghiêng ngó ngoài sân
Mẹ ốm nằm đắp chăn
viết những lời nhớ con nhờ trăng giữ hộ
Mẹ không sang nổi chùa cúng lễ
Mai là ngày giỗ ông ngoại con rồi.
Đôi khi viết xong một câu
Mẹ bỗng thừ ra. Bật khóc.

 

Với con

Con về chưa
Qua ô kính nhập nhòa
Mẹ thấy rõ
Xe đạp tả tơi
Cặp sách nặng không thể nào hơn nữa.

Không ai mở cửa
Tiếng gọi lạc vào chiều
Không ai mở cửa
Để con xoa tóc bạc quá mẹ ơi…

Bàn ăn trống
Bếp lạnh
Chân run
Và mẹ cũng đang run vì nhớ

Con tàu đưa mẹ dần xa
Đường diệu vợi bóng chiều con đứng đợi
Mẹ xa nào chẳng thao thức về con.

 

Rồi mẹ cũng đi như đã đến

Và rồi mẹ cũng đi như đã đến
Y như hạt bụi thôi mà.

Mẹ là hạt bụi quẩn quanh bên con
Chạm vào thịt da ngát thơm
Con sẽ bảo, gớm sao mà bụi thế
Mà không biết chính là mẹ đấy

Mẹ là hạt bụi loang khắp vũ trụ này
Để đi đâu, cũng gặp các con yêu
Mẹ trốn ở nơi các con không thể nào tìm thấy
Nơi bụi hoang, cỏ khô khát cháy
Đủ cho các con cảm nhận
Mà không có đớn đau, buồn khổ chút nào
Chỗ cho khi nhớ, mẹ trở về ngắm mãi các con
Mẹ hòa vào vũ trụ bao la

Và chỉ khi rơi
va
Các con mới nhận ra giọt nước mắt của mình
chỉ là hạt bụi…

 

Với Huế trăng

Đau đáu miền trăng nghiêng
Tràn những đêm không ngủ
Huế ơi xanh xao quá
Ký ức rơi vụng về

Em của ngày xưa xa
Trăng chênh vênh Cồn Hến
Búp sen nở đêm qua
Chờ hoài người chẳng đến

Bay tan theo gió nắng
Lá nhỏ tàn phượng rơi
Bước nghèo trên đường vắng
Vai so cùng sắn khoai

Vẫn ru lòng theo gió
Vẫn gởi hồn treo mây
Chân lê về vườn cũ
Tịnh Tâm hồn đâu đây…

 

Vì sao lạc

Ngày anh xa thành phố
Mưa mưa rủ nhau về
Gió từng lùa se lạnh
Lấp khoảng trời đam mê

Em như vì sao lạc
Bâng khuâng giữa mây trời
Dấu nào trên cỏ ướt
Ta yêu nhau một thời?

Con đường ngày xa ấy
Khuôn viên lắm ti-gôn
Ngày anh xa thành phố
Tất cả đã buồn hơn

Em vẫn chẳng thể quen
Chiều đẫm hoàng hôn nở
Những đêm trăng bình yên
Thẹn thùng đùa bên cửa

Chao ôi cả không gian
Chỉ toàn là nỗi nhớ
Anh đi xa thành phố
Có nhớ về em không?

 

Em vẫn là đàn bà, đấy anh !

Mưa
thế này đêm làm sao yên được
Anh đừng đi
về chỗ của mình
Giường quá rộng, ga chăn đang lạnh
Anh mà đi, nó sẽ buồn tênh.

Em áp má vào gối
nồng thơm
Nhưng không giống mùi thịt da đầm ướt
Gió vẫn lay rèm như thầm nhắc
Xin anh ở lại đêm này…

Hoa dẫu héo, cả khi đã tàn
Vẫn lưu giữ phấn hương thiên tạo
Ở phía bên kia con đường ta đã dạo
Còn những dấu chân dẫm lá
khóc mùa…

Đừng về chỗ của mình như mọi khi
Bóng đèn hắt khiến em chợt giấc
Tiếng trở mình sột soạt
Tiếng ho
Mùi men thừa
Còn hơn chỉ có gió gọi mưa

Mưa thế này, mà anh vẫn đi
Không phải chúng ta một thời khăng khít
Không phải chúng ta đã từng hòa một
Mặc kệ đất trời, quên cả sớm khuya.

Gió vẫn lay rèm nhắc, đấy chưa
Sao anh nỡ bỏ gối chăn se sắt
Mùi oải hương trinh tiết
Đã không còn để dẫn dụ anh

Đã qua cái thời đẹp đẽ như tranh
Xoắn xuýt như từng con sóng vỗ
Em chỉ cần ở bên anh
lặng lẽ
Chẳng nghĩa lý gì đâu cái chuyện gối chăn
Em vẫn là đàn bà, đấy anh!

 

Meggie không khóc

Mơ giấc giữa ban ngày
đẹp như cổ tích
Cha Ralph đánh rơi nụ tro từ trang sách
Khi nàng Meggie tựa má vào gối chàng
Giấc mộng
hóa điêu tàn

Không còn ngày để tiếc
Yêu không hết
Xới tung cả đất này chỉ để tìm nhau

Những trang kinh cao hơn cái ngẩng đầu
Nào
giữ nổi nụ hồng bé nhỏ?
Kể chi còn – mất?
Tính chi hơn – thua?
Gặt về trái đắng ngất ngư
Định mệnh đã gieo quả gặp đâu từ tiền kiếp.

Nứt mắt đã yêu
Hòa chung giọt máu vẫn không giữ được nhau
Ngay tầm với mà chẳng bao giờ đến
Nụ hồng ép uổng chi vào kinh sách
Để rơi tan như sương gió mây ngàn?

Meggie không khóc chàng
Ralph đã đi
Lệ đã khô
12.1.2017

 

Tháng Ba

Cố níu thì xuân đã qua
Chưa kịp nói trọn câu từ tạ
Môi hờn khô bật hun rực lửa
Ru mùa lùa rụng
rét tháng Ba

Chẳng có điều gì khiến ta chọn cách xa
Chân thật thì nào nên tội!?
Em vì anh mà bước qua cổng ấy
Thơm lúa trổ đòng đằng xa

Gió heo may về
nhắc đường chỉ tháng Ba
Trâm hờ hững cài bung mây tóc
Anh đi để quên thương tiếc
Lược gương vơ vất ngủ trên giường

Có yêu ai thì yêu cho tròn
Đừng để tháng Ba tìm người đan áo
Anh đi, thì xin giữ nhớ
Đông này, chăn ấm chờ người

Tháng Ba chạm ngõ chào mời
Thay áo mỏng cho môi khô bớt lạnh
Em sẽ gục đầu
bên anh rực nóng
Bảo rằng mùa đông không về.

2016

 

Mưa mây

Lặng như thuở nọ
đã từng
Gì đâu mà nghẹn quá chừng gì đâu
Thì ai rút ván, chặt cầu
Thì ai ném toạc sông sâu bát đầy
Còn chi mà nói với ngày
Trách nhau chi, hỡi sóng dày thuyền thưa

Nát tan là nát tan chưa
Vứt nhào vào sọt cho qua
phần buồn
Nháo nhào mưa đầm cánh chuồn
Loanh quanh rồi cũng thành hồn sải bay

Bằng chừ cứ thế cho cay
Đắng chi rồi cũng hết ngày sang đêm
Bồng bồng bống bống ru quên
Cho vơi thềm cũ ướt mèm mưa mây.

 

Bên này bên kia

Bên này của niềm vui
Là bên kia câm nín
Bên này của bịn rịn
Là bên kia hững hờ

Bên kia của ngây thơ
Là bên kia già cỗi
Bên này của nông nổi
Là bên kia diết da

Bên này của chia xa
Là bên kia gần gũi
Bên này của tội lỗi
Là bên kia thanh cao

Tình yêu ở bên nào
Bên kia hay này vậy?
Tình yêu ở bên nào
Cũng là vì anh đấy

     


     

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây