Thơ – Nguyễn Đông Nhật – Kỳ 2

Thơ - Nguyễn Đông Nhật - Kỳ 2 - VSD Văn Học giới thiệu

Thơ – Nguyễn Đông Nhật – Kỳ 2

Cap2 min - Thơ - Nguyễn Đông Nhật - Kỳ 2

Cap min - Thơ - Nguyễn Đông Nhật - Kỳ 2

PHẦN II/ THƠ TÌNH

Không tiếc thương không trông đợi,
                                       ta biết như thế
và bước đi dưới mưa
trên con đường của bàn tay đớn đau
khi tìm đến những bàn tay khác
và nghe ấm một tình yêu.
Ta biết như thế.

*

Tình yêu

*
Có phải ngôi nhà với những đồ vật gọn gàng
với đám bụi mỏng mỗi ngày, dù được lau đi
còn đọng lại nét thời gian khó nhọc.
Hay tình yêu là cơn gió vô tình
thổi bên ngoài sự ấm cúng.
Là nỗi nhớ xa xôi
hơi thở ấm, món tóc mai ngày rét.
Hay chính khoảng không bao bọc quanh ta
mà mỗi phút giây, bằng sự có mặt vô hình
hằng chứng minh
con người tồn tại.

*
Tình yêu – trong nghĩa đời xưa – tôi đã thấy
nối vào nhau bằng những khoen tiền
rơi thành đốm nắng trên đường tình ngỏ ý
đọng giữa môi cười một thoáng hương cay.
Những gặp mặt, chia tay nào có gì đáng nói
khi ta còn thủ thỉ tiếng riêng tư
nó gian ngoa như quả cầu tròn.

*
Vẫn sống bằng máu dưới làn da, bằng công việc mỗi ngày
bằng những vực thẳm sức người băng vượt.
Vẫn sống như dòng sông chảy qua cát nóng,
người đi bộ và khoảng mát bên đường trưa nghỉ bóng,
bầu trời đêm và những vì sao,
phiên chợ đông và tiếng rao hàng.

*
Phải đâu – giữa ngực tôi – một khoảng khí trời
em chiếm ngự, không còn gì nữa.
Phải đâu màu mưa chỉ đẹp trong đôi mắt em
và tiếng hát đàn em trên sân trường chỉ làm em rung động.
Phải đâu tôi nói điều gian dối.

Trên những trán mồ hôi ướt đẫm
hay mắt người thợ nề dõi những đường bay
vẫn ánh trời xanh, rung một tiếng chim lành.
Vẫn là những con người suốt đời không mệt mỏi
biết chỗ đứng của mình trong mỗi đám đông.
Vẫn những sớm mai buổi chiều ban tối
vẫn dòng nước trôi đi không trở lại bao giờ.
Vẫn không bao giờ thôi hát về em.

*
Hằng có nhau trong những bàn tay nắm
Hằng có nhau trong lúc đói cơn đau
Hằng có nhau cả lúc vắng em rồi.

Và em ơi,
tình yêu đâu phải
khúc hát mơ hồ lạc giữa những đời riêng.

                                                    18.6.1976

 

Khúc hát buổi chiều về hạnh phúc

Anh thường thấy lại khung cửa sáng ánh đèn
dưới hàng cây thẫm lá
em đang sửa soạn bữa ăn chiều
và hát nhỏ một bài ca trẻ thơ.
Hạnh phúc không phải tiếng đàn gãy nhịp trong đêm
nên những món ăn trên chiếc bàn thô
là sự kỳ diệu của niềm vui có thực.

*
Anh nghe những tiếng động cuối ngày
đục mờ trong khói bếp.
Em hát ru con
câu hát ru tự bao đời vẫn buồn.
Hạnh phúc đôi khi ở giữa hai lần nhịp đập trái tim
nhưng bên ngoài, gió trên cây rặng khô
không ngừng mang tới tiếng rạn vỡ.

*
Những năm sống nghịch cảnh còn để lại giữa hồn anh
dãy hành lang vắng người nhưng có tiếng lá rụng.
Trong ánh sáng những ngọn đèn đầm ấm tắt dần
anh thầm nói
dù ở cuối mỗi con đường là mồ mả lạnh
nhưng tình yêu còn những cánh tay
vươn tự đêm dày ra bóng sáng.

*
Anh lại nhìn thấy một khung cửa
dang cánh trên vòm cây xao xác.
Ngọn đèn thắp lên
những đôi mắt trẻ thơ lóng lánh nói cười
(bài ca ban chiều xưa em vẫn hát).
Hạnh phúc là phong thư không lời ngọn cờ không ảnh bóng…

*
Và sáng trong, em hiện lên
giữa buổi chiều không nhan sắc.

                                            5.5.1983

 

Trăng

Đêm bên hàng hiên gió êm
bàn tay cành hoa mờ
úp mặt.

Một chút nắng chiều nào xa
còn vương hàng mi ấm.

Nhưng tiếng guốc khua trên phố vắng dần
và những bậc thềm ra đi
thẩm lại dưới đêm xanh.

                                 11.12.1986

 

Chiều cuối ở Hội An

Ở cách nhà ai hai dãy phố
hình dung đôi mắt ấm trong chiều
hình dung một khoảng không gian nhỏ
tiếng động thầm quen mỗi cuối ngày.

Ngồi đợi điều gì không thể đến
Đêm đậm dần trên áo khách qua.
Có chăng tình gần đang không dưng?
Có chăng lòng xa mà ngại ngùng?

Dường như có những cuộc chia tay
không với ai không cả với lòng.
Dường như chỉ thoảng mùi hương nhẹ
chết sững trên môi nét gợn cười.

Không lẽ ngậm ngùi câu hát cũ
ra đi dù chẳng biết ngày về.
Quê hương không lẽ căn nhà hẹp
phiến đá nâu mòn chân dửng dưng.

Quanh quẩn giữa bao điều vụn vặt
can chi còn tưởng góc trời xa?
Không gian sẽ mới hay lòng mới
câu hỏi quay vòng giấc nổi trôi.

Đời ạ, dù cho canh bạc xấu
cũng đành nửa cuộc đổi như chơi.
Bước ra, bóng xế ngày thương hải
dòng đục xin chừa ngọn nước trong.

Người hỡi, riêng lòng thôi gửi lại
chút nắng mờ phố mái phong rêu.
Ngờ ngợ mười năm sau mộng thấy
chiều nay rơi xuống dáng trăng xưa.

                                                       25.8.1988

 

Biệt ly

Mọi sự ra đi đều báo trước
Nhưng anh không hình dung, khuôn mặt yêu dấu kia
lẫn vào những khuôn mặt khác
tại sao phải sắp hàng trước một mùa đông.

Sự giả dối trở thành thước đo
Anh không thể vượt qua các rào chắn.
Nhưng bên dưới vẻ tàn phai một buổi chiều
nhưng nét mơ hồ nụ cười xa xăm.

Trong ánh mờ con đường sỏi
còn vọng lại tiếng chân.
Và khi bóng tối dâng lên ngang ngực
anh vẫn không tháo đôi chân ra khỏi giày.

Bóng tối xúm xít lại, đặc hơn
cả thế gian chỉ còn trong túi quần
que diêm duy nhất.

                                                3.1992

 

Không đề

Giữa đêm thức dậy
nhìn đôi dép sứt quai của em
co rúm dưới chân giường.

Nó đã không sống một đời bền lâu
bằng những đồng tiền đẫm mồ hôi
trong sạch
ít ỏi.

*
Em là vẻ đẹp một cành hoa cứng.
Và em đi qua tháng ngày
nhận về phần mình thiếu thốn.

*
Đôi dép ưỡn cong mình, sống lại.

Thoáng ấm áp giữa đời lận đận.

                                                 4.1992

 

Nghịch lý của tình yêu

Những người thân yêu đã ra đi.
Chiếc bàn trống trải. Buổi chiều.
Cánh hoa nhàu sót lại
rơi màu môi phai.

Lẽ ra bóng họ lấp đầy tôi
khi tôi tìm cách từ bỏ
bản thân vô ích này.

Nhưng chỉ còn màu hoa tàn úa
qua ánh mờ. Gió đang thổi
nơi nào trong đêm tối.

                                        3.1998

 

Thầm trách tháng năm
                          gởi Vân Anh

Những câu thơ tôi đã viết từ em
chìm tan hết trong ánh nhìn yên lặng.
Cái điểm sáng dịu dàng không tắt
giữa chiều nay. Giữa những mười năm.

Lạc dòng trôi. Bao cơn gió không lời
thổi se sắt trên nửa hồn quên – nhớ.
Trời xanh xưa. Con đường cong mái phố.
Mùa nắng êm như chất ngọc không mờ.

Ngồi bên em. Và đợi. Phút chia xa.
Mơ hồ vọng dưới đời bao tiếng động.
Cái hơi ấm thật gần không thể nào chạm tới.
Lòng rưng rưng mà sao lời bâng quơ.

Không một lần nắm tay. Tôi thầm dặn riêng lòng.
(Sợ tan mất những trong ngần thuở ấy).
Nhưng đôi mắt em – khoảng bình yên chiều biển động
là thời gian chưa rơi xuống bóng ngày phai.

Những bậc thềm ra đi. Thầm trách tháng năm.
Mùi hương chậm ngân mềm sau nỗi nhớ.
Bàn tay nhỏ nơi trời xa có lạnh
gởi mây về cho ấm chút tình nhau.

                                                        22.1.2000

 

Từ biệt

Đêm. Tôi thức dậy lúc ba giờ. Và buổi sáng ấy
tưởng như sờ thấy được. Khi đưa tay bật công tắc đèn
tôi ngỡ chạm vào mặt em lạnh giá.

Có phải lần chia tay cuối cùng của chúng ta.
*
Trong câu chuyện rời
tôi đã nói như mê
về buổi chiều mưa xám, con đường đầy gió sông Hương
một thân cây bị bóc trần giữa Đà Nẵng 1968
nẻo đất thơm bóng xanh những giờ trốn học năm 17 tuổi…

Tất cả, là câu chuyện hơn ba mươi năm trước.

Có thể em chẳng nhớ gì.
Nhưng em đang sống lại.
Khuất sau thời gian không có chia ly.

*
Và buổi sáng trên sân bay. Mùa xuân
chỉ còn nơi mắt em
ánh phản chiếu khoảng trời nhạt vấn vương
hàng cây phố lầu cao lơ đãng mây.
Lướt qua…

Chiếc mũ nhỏ màu xám của em
đã chìm trong náo nhiệt những thân người những chiếc va ly lớn.

*
Tôi sẽ tiếp tục cuộc sống này
yên lặng đo sức căng của ngày chưa tới và những năm tháng không còn
như em. Như nhiều người khác.
Chúng ta lướt qua gần nhau
và gởi lại bên lòng mơ hồ tiếng động.

*
Những tiếng ấy sẽ lớn dần
trong mỗi chúng ta
để chúng ta lại gặp nhau giữa ngày ra đi
như một mùa xuân phục sinh ứa máu.

                                                               10.2000

 

Quên

Quên ai cũng giống như
quên một tiếng đàn yếu đuối
thất lạc trong xa xăm.

Rồi cái bóng im lìm của nó
chầm chậm quay về.

*
Quên ai cũng giống như…

                                             10.3.2001

 

Hội An

Nỗi cô đơn đã đẩy xô tôi
về thị xã này. Nơi ký ức
sống cuộc đời riêng. Và lặng lẽ
chảy bằng một nửa máu trong tôi.

Một phần tư đời tôi, có lẽ
(cái thời xanh xưa đã qua rồi)
nhưng là tất cả, cho tới khi
huyết quản còn rung ở đời khác.

Bởi vì nơi ấy, em đã tạc vào không khí
bằng thân thể em và ánh sáng
bởi vì tôi đã bước qua nhiều đêm
dệt bằng những giấc mơ của em.

Sau này, có thể một hôm nào
dừng chân trước ngôi nhà em cửa đóng
nhân danh tro bụi, tôi cúi xuống
nhặt chiếc lá đêm vô tình rơi.

                                                  7.2001

 

Nơi ngưỡng cửa dòng Carmelo (*)

Nàng nhẹ trong nhịp hững hờ
trên con đường gió bên hàng cây khô.

*
Bước về với ngày
bước về cùng trí nhớ thèm tẩy xóa
bước về những giấc mơ thiên thu
vừa khép lại.

Cánh cửa cần đóng vừa mở ra phía sân sau
nơi bóng tối dâng ngập lụt các vì sao.
*
Soi bóng dòng nước vô hình
nàng lung linh nàng gầy
như một tiếng kêu
vừa sống lại.

……………………
(*): dòng nữ tu kín

 

Trước ngôi nhà số 7

Tháng chạp bước tới
những thời khắc cuối cùng
và nỗi muộn phiền đã đưa tôi
đến con đường có ngôi nhà cửa đóng.
Để nghe một mùi hương không ảnh bóng
để hình dung bàn tay chợt lạnh.

Đâu đó tiếng động đục trầm
đâu đó nước rịn qua bức tường ẩm
đâu đó những bóng vô hình âm âm.

Thời gian của nỗi dịu dàng thật mong manh
như chút bụi vàng vừa rơi mất.
Bên hàng hiên mưa chậm
trên tình tôi trên bậc thềm đá xanh

Tà áo nào nơi ngã ba
đi qua và rẽ về ngã tư cuối phố.
Tôi làm gì trước cánh cửa này không dưng.

Đèn đường sáng mờ mờ
trộn bóng tôi vào đêm tối
vang lên tiếng kêu mù:
hãy chết trong khoảng đen này
hãy bước tới giọt sương mai.

Tháng chạp. Quét nhát chổi muộn màng
trên hồn tôi đám lá mục.
Cánh cửa nhợt nhạt vẫn đóng
như đợi một nỗi mong chờ khác.

                                      Hội An, tháng 1.2002

 

Cột mốc thời gian

Buổi sáng ấy còn để lại trong tôi mùi vị lạnh trơ chiếc ghế đá, tiếng động nhạt mờ dòng người-xe dưới kia, hơi ấm gần-xa của em và khoảng cách những mười năm không thể lấp đầy dù tôi cố mở một lối đi tới. Tôi đã từ giã em như thế, lần thứ hai và có thể là lần cuối cùng. Cái đập chắn sóng tôi xây nên chở che trái tim mình trở nên vô dụng và giờ đây và mãi lâu dài tôi chỉ có thể hàn gắn bằng sự tan vỡ chầm chậm, xa trong những ngõ khuất.
Em bước vào ánh sáng. Ánh sáng cô đặc của thành lũy em tự dựng nên, rào giậu chính em trong ước mơ thánh tẩy tâm hồn trước bao thanh âm ngày thường, trong cố gắng tự chứng thực bản thân cùng sự thanh sạch hiếm hoi giữa trần gian.
Tôi không biết những gì em đã gặp. Tôi mong em bình yên trong kiếm tìm kia. Nhưng có phải tôi nghe nhịp tim em ngơ ngác trên con đường gió, âm nhạc mơ hồ và ánh mờ của hạnh phúc còn hứa hẹn?

*

Buổi sáng ấy đào sâu giữa chúng ta sự xa cách đời đời nhưng lạ kỳ thay, trong bóng tối ẩn khuất của niềm vui vừa rơi mất, tôi lại tình cờ nắm được đầu mối sợi dây của Thésée khi chàng bước vào mê cung. Và tôi chợt hiểu con quái vật kia không gì khác hơn là chính cái bóng mà chàng cõng theo bao nhiêu năm tháng. Tôi tin em cũng đã cầm trong tay sợi dây ấy, sợi dây mà mỗi con người phải tìm thấy cho mình khi bước vào ánh sáng. Cũng là bước vào bóng tối.

*

Buổi sáng ấy đã tắt. Trong tôi và trong em. Như một niềm an ủi cay đắng mà dịu dàng trên con đường của mỗi chúng ta.
Để một ngày nào dưới bóng những đám mây nơi bầu trời khác, cả tôi và em đều biết trong nhiều ngày cũ, chúng ta đã từng có và từng vượt qua buổi sáng ấy.

                                                                                                                                      14.11.2002

 

Hòa âm của sự vắng bóng

anh bước về phía em và anh thấy
trong mắt em lặng lẽ bóng mây
chầm chậm tan thành đôi dòng lệ.

không khóc thương ngày qua ngày chưa tới
không ngại ngùng trước những ngã ba
nơi sự cứu rỗi cong oằn dấu hỏi
nhưng niềm im lặng dâng lên khi nghĩ về anh
một tâm hồn quen thuộc – xa lạ
cùng cơn mơ rồ dại cuối đời.

anh bước về phía em và anh thấy
nụ cười trên đêm tối
bay về giấc mộng lúc hừng đông
em khóa thời gian trong không gian mờ
bằng bàn tay đặt lên trán anh nóng bỏng.

anh bước về phía em và anh thấy
đôi mắt em là những ngày đầy
trùm xuống bầu trời anh đổ nát.

đôi vai em cô đơn trên khoảng không
trên những bóng hình của chính đời anh.

                                                                   2004

 

Giọng nói tái sinh

Khu vườn tối
ánh trăng run rẩy
rọi sáng giấc mơ em.

*
Những tiếng đang héo dần đi
bên những tiếng đang chờ sinh nở
tại sao ánh sáng của ngày và đêm
chìm xuống mặt hồ tràn ảo ảnh.

*
Tôi bước trong giấc em mơ
một vực thẳm dường như sờ thấy được
và môi em, tiếng nói không nghe thấy
vang chật cả vườn trăng.

                                                    28.10.2004

 

Trên những mùa báo hiệu

Nụ cười em chợt mơ hồ
và ánh nhìn sâu hơn im lặng
trong phản chiếu từ khung cửa bình an
trong bóng mờ bầu trời đêm mây trắng.
Tôi biết rằng khi ấy, từ niềm yêu rộng
từ trái tim đau chín nỗi dịu dàng
một điều gì, em muốn gửi cùng tôi.

Ngày đã khép đôi cánh mong manh
và hiện lên lờ mờ ngọn đèn
báo tin ánh sáng, dù le lói
nhưng đôi mắt những con người lặng lẽ kia
những giọt lệ của đêm tối
đang bước dọc theo bờ rào âm thầm
về phía sóng.

Gió. Yên lặng gió sẽ chào đón chúng ta
nơi không có thời gian chẳng còn không gian
và trái tim chúng ta khỏa thân
giữa nhịp mùa trong sạch.

Nơi ấy nhan sắc em
làm bằng hơi thở và đất
bằng dáng mây trên dòng nước trôi
xuyên qua tia mặt trời duy nhất.

Ánh nhìn mơ hồ.
Nụ cười yên lặng.
Tôi đặt những đốt xương của tôi
chờ phục sinh
trên mùa em báo hiệu.

                                        10.2004

 

Khắc ghi của bôi xóa

Nơi cánh cửa căn phòng tôi tạm trú, hơn ba mươi năm trước
em đã đến gởi lại đôi dòng chữ
rồi trôi vào thời gian mất dấu.

*
Trên đời sống này, tôi đã đi qua nhiều cánh cửa
có cánh cửa khép lại khung trời lạnh và buồn
có cánh cửa hân hoan, phát sáng tiếng cười rực rỡ…
Đôi khi mơ hồ bóng hình ai
lướt qua trí nhớ một chiều đông
giữa bước chân em lạc đường mưa phố lạ.

*
Những con đường cứ dần dần rời xa, không hề gặp lại
những con đường khác nhau của chúng ta
đuổi theo sự sống cùng cái chết.

Có thể tôi vừa đặt chân lên chỗ em qua.
Có thể em từng dừng lại nơi tôi ngồi nghỉ mệt…

*
Giờ đây phía trước tôi con đường khác cánh cửa khác
còn in bóng bàn tay em ngập ngừng trên tay nắm, ngày nào.

                                                                                             5.6.2005

 

Tâm hồn

Đêm cuối tháng.
Không trăng.

Khoảng cách giữa chúng ta
dịu êm tỏa sáng…

                                     8.2006

 

Những tách cà phê

Mùa đông năm trước bên tách cà phê, đôi khi
chúng ta nhận ra vị đắng và ngọt
trong bóng lá bạc hà in vào mắt của nhau
giữa tiếng còi xe thúc giục lúc rời xa.

*
Bên tách cà phê nóng và nguội
chúng ta lao vào nhau trong nỗi chia lìa.
Cháy và tắt
cháy và tắt như biến tan như mãi mãi.

*
Những mặt bàn những tách cà phê bây giờ ở đâu.
Em và anh đang ở đâu.
Và một năm tận. Gió vẫn reo. Tán lá bạc màu.

                                                                      10.1.2008

 

Giải mã một điều bình thường

Bằng đôi mắt không nhìn và bàn tay em lạnh
anh đã thanh toán vài ảo tưởng thời gian
bằng giọng nói trầm đục của em
anh gom lại thanh âm ngày chưa đến.

*
Phía sau đôi vai, khi trùm bóng cơn mê
em cất giữ mảnh trời vỡ
khi em thấm vào anh những tháng năm rũ rượi
không khí mở ra cánh cửa rạng ngời.

*
Cuộc đời có thực hay không, anh không biết
nhưng chúng ta những sợi máu cuồng nhiệt lặng thầm
là con đường mù lòa tỉnh thức.

*
Không chia lìa dù không mãi mãi
trên dòng ánh sáng hồi sinh
từ bóng tối ấm nồng vô hạn.

*
Như hơi thở. Đến ngày cuối.

                                                     20.5.2008

 

Thơ – Nguyễn Đông Nhật – Kỳ 1

     


     

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây