Vài dòng về thơ:
“Thơ là một người khác, tiếp nhận vũ trụ và thể hiện ở đời sống này…”
1.
TÔI ĂN BẦU TRỜI
• Bầu trời là thức ăn mỗi ngày của đôi mắt
( Ralph Waldo Emerson)
Mỗi ngày tôi ăn một bầu trời
gồm những đám mây
và sấm sét…
Màu xanh là vị giác của đôi mắt
Bao la là nước miếng cảm xúc
nuốt vào thực quản hồn tôi
Bầu trời mỗi ngày mỗi khác
giống như cái chén khổng lồ
tôi gắp đầy thiên nhiên
Nắng mưa trộn lẫn làm thức ăn
tôi chan bão táp vào khô hạn
những cánh chim tung trời
Nhưng ngày càng cạn kiệt
bầu trời đã nhỏ lại
không còn màu xanh cho tôi
Cả mặt trời cũng nổi nóng
và ánh trăng khóc viền lệ
ngọn núi đeo tang trắng…
Và khói trời nhiễm xạ
Và mặt biển dầu loang
những cánh rừng mặc áo vá
Ôi bầu trời
bầu trời qua kẽ tay
lấy gì cho tôi ăn
một ngày đói lả giữa khối màu công nghiệp
Một ngày khát uống thứ không khí hoang sơ
có tiếng kêu trong chân răng sa mạc
vết nứt của bầu trời đã chạm vào chiếc lưỡi của đôi mắt …
Nhà thơ Nguyễn Thánh Ngã
2.
SÂU ĐO XANH
nằm đo
chiều địa lý cây
thớ vỏ trăm năm ướm hỏi
có thước tấc nào cho tổ quốc loài sâu ?
câu hỏi vang trong nhựa đắng
vang trong từng gân lá quê hương
cây là nơi sâu sinh trưởng
lớn lên và hạnh phúc với xanh
mỗi nết ở , cái ăn đều làm cho cây vàng úa
sâu ở với ai
sâu ở với ai
sâu ở với ai
hỡi sâu đo hiền lành
những trưa buông mình trên sợi tơ trước gió
đong đưa lá vàng chao chác lá khô
sâu xuống đất
đo từng hạt đất
sâu trên cây
có đo đồng loại mình đục khoét thân cây ?
lá là tay mẹ
che cho sâu làm tổ
sâu nở thành đàn tay mẹ rụng khẳng khiu
hoang vu hỏi
sâu có biết không
sâu có biết không
sâu có biết không
chỉ có gió và đất ẩm mục trả lời
một mùi hoang hoải
mùi của lá vữa lẫn trong tiếng kêu của im ắng
loài sâu đo hiền lành
vẫn đo hoài trong nắng
nhịp thước cổ truyền chững chạc
như đo từng câu hỏi trong vùng địa lý vỏ cây
nhưng sâu đo
không đo nổi chiếc bóng mình in trên vùng kiệt sức của rừng cây…
3.
KHÚC VANG CHẬM
bước ra từ tinh túy phúc âm
nàng đẹp tựa nụ hôn
sóng sánh sóng sánh màu áo pha lê
đôi chân dài hồng sẫm
hư ảo
chắt lọc từ hồn nàng
ánh trời và thổ nhưỡng huyền bí
khi nồng nàn khi giận dỗi
cái giận dỗi mong manh khí hậu
nàng như hương liệu của thời gian
đổi tính
khi chọn người tình
& cuộc tình tinh khiết rất đỗi thị giác
thơm nồng hơi đất
nàng bước ra từ bordeaux sánh đậm
hay trong suốt tâm nàng
sáng vàng lấp láy
hương dậy thì lan tỏa
tình nàng như đất nung
tóc hồng tro
móng tay đỏ chói & nâu ánh vàng
chầm chậm
nâng lên điệu khúc…
đôi chân médoc & graves
nàng vén cao chân váy
bít tất dệt bằng bột hồng ngọc
làn môi sẫm đỏ huyền ảo
say đắm sắc ban mai
nàng bước vào dìu dịu thế giới
làm thay đổi vị chát cuộc đời
& nhạt nhòa tình ái…
khúc vang chao nghiêng
chầm chậm
nghiêng vào khứu giác thánh ca bay bổng
qua suối khe đồi núi…
ánh vàng không thể quên
thấm vào vị giác
làm thành tình yêu nàng tinh chất
hòa quyện đất trời
bật thức chiếc mũi di trú
chầm chậm trong hầm thế kỷ
tôi nếm nàng bằng âm vang quả nho…
Nhà thơ Nguyễn Thánh Ngã
4.
ĐÔI MÔI CỦA QUẢ CHUÔNG
Người con gái đã bỏ đi
phòng trọ không còn ánh trăng
những viên gạch lở trên bức tường như khóc
Tôi đọc lờ mờ dòng chữ nạm bạc
trên chiếc bàn ám bụi
còn nguyên một trang sách…
Dây leo xanh mướt bò quanh quả chuông
lâu ngày không ai gõ
quả chuông câm
Tôi cũng câm
không ai gõ cho vỡ ra thứ bóng tối han rỉ, chậm chạp
mà tôi tin rằng sẽ chạm đến em
chạm tới từng vụn thời gian đang rơi xuống
Bóng trăng cũ
nơi con đường em đẫm
nơi cánh cửa em mở soi vào bóng tối
tôi tìm đến trang sách
chợt nhận ra câu thơ khắc trên quả chuông
XIN HÃY BAY LÊN
TỪ NƠI NGƯỜI ĐẾN, ÂM THANH QUẢ CHUÔNG NÀY…
Ánh trăng mọc lên chữ
cô đơn mọc lên trong lòng hạt bụi
chùm dây leo quấn quanh âm thanh chưa ai gõ
Quả chuông như đôi môi
đang giấu những nụ cười thiền mật của con gái…
5.
GÕ CỬA AM BA TIÊU
chỉ là tiếng gõ
vắng lặng
chỉ là người đến vắng lặng
để nghe
cây chuối tiêu
xanh dịu
& gió mưa im lìm
Có tiếng nước
không hề xao động
có loài ếch đi hoang
có câu thơ huyền ảo
có xác hoa đào ngưng rơi
cho vũ trụ vắng lặng
đền ơn người vắng lặng !
người là viễn khách
ra khỏi mặt trời
và vầng trăng
người là cánh quạ
một chiều thu bay
quên trở lại
người có thể
gõ vào chiếc gậy
& đường dài
sẽ mở…
cùng chiếc áo tơi
gói câu thơ
mất ngủ
đi về….
6.
LÀNG ƠI !
có tiếng chim kêu thiêm thiếp giấc làng
bồng bế tôi về bên cối xay vãi đầy vỏ trấu
con ky gầm gừ
xua gà què tái mặt
bà vịn hàng rào phơi chiếc áo sờn vai
mùi của làng nhưng nhức tuổi thơ tôi
cơn gió rạ rơm thổi đầm đìa bìa ruộng
xô vết chân cha tôi quện bãi phân trâu
tôi nhớ làng
những mùa xa hốc hác
chỉ biết gọi làng qua vết nứt vầng trăng
làng tôi ôm quạnh quẽ một con sông
gầy gò chảy qua cổ tích
những lớp mây có thể xây thành quách
nhưng không xây nổi một ngôi đền
đạn bom xóa nhòa bia đá
chỉ còn trí nhớ gốc đa…
và núi kia
xanh đến tê nỗi nhớ
tiếng máy bay buồn quay kí ức thành phim
tôi xa quê
em cũng xa làng
mùi vách đất em mang theo bên kia trời thiếu phụ
tôi bên này giọt tranh gõ vào tim…
nhớ luống cày cha phơi như nước mắt
mẹ khấn vía làng gọt vỏ rỗ khoai non
làng ơi !
có thể làng về trời với ông bà tiên tổ
xin để lại bờ tre
con vót đũa làm người…
Nhà thơ Nguyễn Thánh Ngã
7.
KHÔNG CÓ GÌ
không có gì
ngoài thân xác rời
câu thơ rời
em đã đi
và đã đến
nơi vòm trời ít mây
nơi con đường không tên gọi
để tìm gì
ngoài cái không có gì
còn có gì đâu
tôi sinh ra chiếc thân rỗng
em sinh ra chiếc thân rỗng
rồi chúng ta cùng đi tìm cái rỗng trong đời
phải chăng đó là niềm hạnh phúc rời
trong chiếc thân rời
vốn đã rời
từ lúc rời xa mẹ
rời xa tổ ấm
nơi cuối con đường không ánh sáng
có mẹ và em nắm bóng tối mà khóc
những giọt lệ không hiện hình
cả tiếng khóc nấc không hiện hình
chỉ có hình bóng rỗng hiện hình trong nước mắt
rơi xuống bàn chân thừa
các ngón chân thừa
không có gì cả
chỉ là không có gì cả
ngoài tiếng khóc
không thể khóc
giọt nước
mắt khô
khóc
người…
8.
SINH NHẬT
mẹ ơi
sinh nhật là ngày mẹ sinh con
giữa cuộc đời…
tiếng nhái ríu ran
canh trường vắng lặng
ngọn đèn hơ con vàng vọt đĩa dầu
mảnh đất cằn khô gian lao cày ải
giọt sữa nuôi con vắt cạn vú gầy
cha ơi
sinh nhật là ngày cha bế con thơ
mừng rơi nước mắt
bao nhiêu thiệt thòi cha giấu trong tim
bao nhiêu nỗi buồn cha gánh lên non
gởi làn mấy trắng…
nắng mưa đời mẹ
gió bão đời cha
con nào có biết
con mãi chạy theo hoa hồng, đóm lửa
quên mất vai gầy cha dựng lều tranh
quên mất nụ cười vách đất mẹ ru
con nào có biết
sinh nhật là cơn đau của mẹ…
con nào có biết
sinh nhật con hoa nở ngoài vườn
cây trái thảo thơm cha dành tặng mẹ
là tặng tình yêu vượt cạn một mình…
9.
GÃ THI SĨ HOANG
Tôi – gã thi sĩ hoang
Như bông cỏ dại
Nở mặt sương mù
Màu là giấc mơ
Bông cỏ dại bị dẵm đạp
Hòn đá lăn,
Tứ thơ dập nát ven đường
Thơ tôi – câu chữ mưa hoang
Lòm còm bò dậy, gượng gạo và quay cuồng
Mùa sinh nở giữa cánh đồng mất tích
Còn đâu tã lót ngữ ngôn…
Tôi lớn lên,
Cỏ dại giữa cỏ dại
Ngậm sương khuya ứa giọt đầu hè
Ngọn gió gầy gò thổi qua vạt đất nứt nẻ
Tiếng hát ốm o len lỏi vào hồn
Mèo mả gà đồng
Chồn hang cáo đốm
Ma trơi quỷ hờn
Thi sĩ loài không mọc tóc
Loài không đội mũ trên đầu
Chỉ có nắng ngang tàng và mưa bao dung ôm chầm bông cỏ
Ôi bông cỏ hoang,
Mi là quê hương của tứ thơ ta – gã thi sĩ đồng làng, xó núi
Mọc là mọc một tình yêu hoang dại
Trước gian trá lọc lừa
Ta có thể bị vất đi dưới lưỡi cuốc ranh ma
Nhưng loài cỏ âm thầm sức chịu
Câu thơ có thể nằm nghiêng trổ một đóa nỗi buồn…
Nhà thơ Nguyễn Thánh Ngã
10.
ÁM ẢNH
Bạn tưởng tượng đi
Con người khi ăn
Sự khó nhọc cạ vào hàm răng
Nghiền nát vất vả
Con người khi uống
Sự thẳm sâu chảy qua đầu lưỡi
Thấm đẫm mối lo toan, chịu đựng
Vị giác những dòng sông nuôi tâm hồn ta thạch nhũ
Tiếng gõ những hang động trầm lắng hoang dã ném giấc mơ con người trượt trên tảng xanh rêu
Bạn vẽ bằng môi mình lên những bức tranh nụ hôn
Vẻ rực rỡ cổ tích hiện cánh đồng đầy bánh
Những chiếc bánh dân dã
Kể bằng câu chuyện quân vương
Những chiếc bánh ẩn mình trong chiếc cối thơm lừng ma thuật
Chú bé chăn bò thổi khúc ngẫu ca lên cùng gió
hóa lỏng bầu trời
Lão chăn dê huơ chiếc roi số phận viết cùng mây trắng
Mật ngữ lang thang
Cô gái thợ cấy cong chiếc lưng eo buộc một thời con gái
neo giữa cánh đồng
Ai dọn bữa ăn trên chiếc bàn trần gian
Có dọn cùng mưa nắng ?
11.
TRƯỚC CỬA TRÚC LÂM
Trước cửa Trúc Lâm
Bạt ngàn mây trắng
Hồ in bóng gậy Tổ sư
Chuông Bát Nhã
Trống sóng cồn
Tùy duyên tăm bóng cá
Thông nghe kinh
Khắc khoải xanh
Bụi trúc khổ hạnh vàng
Lão du tăng nhẹ bước
Ta lẽo đẽo
Nặng nề
Gá mộng
Chỉ có những bông hoa
Vô ưu nở
Và đá thản nhiên
Đứng
giữa
tiếng
ngân…